365 Ngày Hôn Nhân

nhatnam2016

New Member
Tham gia
3/8/19
Bài viết
15
Được thích
0
2763 #1
Ngày 1 tháng 1 – Đăng ký kết hôn

Hôm nay, mùng 1 tháng Giêng, Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ cùng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Vốn là họ có thể muộn một chút nữa mới đi đăng ký cũng được, nhưng vì hai bên cha mẹ đều nói năm nay thời vận không tốt, kêu là “năm quả phụ” gì gì đó, nên đi đăng ký sớm một chút có thể tránh được, vì tính theo lịch âm thì vẫn còn may mắn, qua giao thừa rồi sẽ không thể đi đăng ký nữa! Còn hôn lễ? Định đến tháng năm sẽ cử hành, là một ngày hoàng đạo tốt lành. Bởi vậy, lúc này Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc đã là vợ chồng hợp pháp.

Lãnh Tử Tình ngồi trong xe của Lôi Tuấn Vũ, kính cẩn lễ phép, vô cùng nhu thuận không nói một lời. Ngày này không sớm thì muộn, trước sau gì cũng phải tới. Từ khi sinh ra đến giờ cô đều biết rõ thân phận của chính mình: vị hôn thê của Lôi Tuấn Vũ. Ngay cả lúc cô bắt đầu tập nói, từ đầu tiên mẹ dạy cho cô chính là Tuấn Vũ. Cho dù cô có hóa thành tro cũng không thể quên mình là người phụ nữ của Lôi Tuấn Vũ! Bởi vậy, cô tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có gì hờn giận, hoàn toàn hướng về vị trí phu nhân của Lôi chủ tịch tuổi trẻ tài cao, đầy triển vọng! Không biết bao nhiêu người mơ ước, mà cô giống như sinh ra đã chính là vì vị trí này. Cho nên, trong đầu Lãnh Tử Tình cho tới giờ chưa từng coi mình là người khác, cô mặc nhiên theo lý thường chính là vợ của Lôi Tuấn Vũ, sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn.

Còn Lôi Tuấn Vũ? Không phải là độc nhất vô nhị, anh từ khi có suy nghĩ, có chủ kiến liền bị tẩy não qua. Lão ba giống như mỗi ngày đều đọc chú ngữ bên tai, nói anh có một cô gái “chỉ phúc vi hôn”. 10 tuổi năm ấy, lão ba bế một cô bé đến, lại một lần nữa hướng về phía anh trịnh trọng tuyên bố, cái khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn thành một đoàn kia chính là vợ tương lai của anh. Lúc đầu, anh còn tưởng lão ba muốn có con gái đến điên rồi, cự tuyệt nghe theo sự sắp xếp của lão ba. Theo tuổi tác tăng lên, kiến thức mở mang hơn, cũng không còn bài xích nữa. Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, lấy ai thì cũng là lấy. Miệng anh bất giác nhếch lên, hơn nữa, người phụ nữ kia cũng thật thức thời, yêu cầu đó của anh, cô ta vậy mà lại đáp ứng.


Anh còn nhớ rõ năm năm trước, hôm ấy là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, anh cũng nhận lời mời tham gia. Lần đầu tiên trong đời anh mới tỉ mỉ quan sát cô. Vẻ bề ngoài trang điểm quá đậm khiến dáng vẻ cô vô cùng chói mắt, nhưng cả người cũng rất đoan trang. Khuôn mặt cũng không tệ, Lôi Tuấn Vũ chấm cho cô dung mạo được 80 điểm. Nếu như không có mấy thứ son phấn này, chỉ sợ anh có khi còn cho cao hơn một chút. Bởi vì đối với mấy cô nàng trang điểm dày đặc anh không có nhiều hảo cảm lắm. Quả thật chỉ là một cái mặt giả. Sau này, anh mới hiểu, cô từ trước đến giờ đều là phó đức hạnh, có lẽ ở trong lòng cô, chính là cho rằng phải trang điểm mới là biết chú ý lịch sự, khéo léo. Anh không khỏi lắc đầu. Ngay tại ngày đó, Lôi Tuấn Vũ hướng cô nói ra một yêu cầu, mà cô không chút do dự liền đáp ứng luôn. Lôi Tuấn Vũ lần đầu tiên đối với cô nảy sinh hảo cảm. Anh thậm chí cho rằng ngay lập tức cùng cô kết hôn cũng có thể được.


Năm năm thời gian, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có điều, năm năm này, anh luôn ghi nhớ bản thân mình là người đã có vợ, mà cô ngoại trừ vẻ mặt trước sau như một kia thì thái độ đối nhân xử thế đều luôn luôn quy củ, giống như cô đã là phụ nữ có chồng. Hôm nay đi đăng ký, hai người đều rất bình tĩnh, như là “lão phu, lão thê”.


“Từ hôm nay liền đến chỗ tôi ở đi, không ngại chứ?” Lôi Tuấn Vũ lịch sự nói.


“Có thể.” Lãnh Tử Tình gật gật đầu, trả lời.


Hai người cho tới giờ đối thoại không nhiều, như thế này đã xem như là không tệ.


“Hợp đồng cũng có hiệu lực từ hôm nay đi, em còn có yêu cầu gì không?”




*****


Ngày 1 tháng 1 – Nạp thiếp


“Hợp đồng cũng có hiệu lực từ hôm nay đi, em còn có yêu cầu gì không?” Lôi Tuấn Vũ không nghĩ đến cô lại thuận theo như vậy, trong lòng vẫn là có chút áy náy, liền nghĩ muốn bù đắp lại.
“Không có.” Lãnh Tử Tình cười cười. Hắn có phải hay không có chút quá mức khẩn trương, sợ là cô sẽ lại đổi ý, nuốt lời hay sao?


“Vậy thì tốt rồi, mỗi tháng tôi sẽ gửi và


o tài khoản của em một khoản tiền, có gì cần cứ nói.” Lôi Tuấn Vũ tâm tình rất tốt. Đầu năm nay có thể tìm được một cô vợ như cô thực không dễ dàng.
“Cảm ơn!” Lãnh Tử Tình thản nhiên nói.


Cuộc hôn nhân như vậy cũng đúng là thứ cô cần. Không có trói buộc, lại có thế giới của riêng mình, không khác gì còn độc thân, cớ sao mà không làm? Tiếng cảm ơn này của cô giống như là cảm ơn cái bản hợp đồng kia.


“Bọn họ bên kia khả năng sẽ đến đi đi lại lại, cho nên trong khoảng thời gian này tôi nghĩ chúng ta cần phải sống cùng dưới một mái nhà. Có điều, em yên tâm, tôi sẽ không vượt quá giới hạn.” Lôi Tuấn Vũ vẫn là suy nghĩ tương đối chu đáo. Lấy hiểu biết của anh đối với lão ba lão mẹ, phỏng chừng bọn họ ngày mai, hoặc là không, có khi ngay buổi tối hôm nay khả năng họ sẽ đến kiểm tra phòng. Anh nói sẽ không vượt quá giới hạn, kỳ thật là để cho cô chút mặt mũi. Thay lời khác nói, thực ra là với một cô gái như vậy anh còn chẳng hề có hứng thú!


“Yên tâm đi, tôi hiểu. Tháng này… tôi sẽ rời đi một khoảng thời gian, đã đặt xong trước vé máy bay, đi du lịch. Anh không ngại chứ?” Lãnh Tử Tình hỏi.
“Ah? Lúc nào?”


“Cuối tháng.”


“Uhm, như vậy hả… Vậy được rồi. Em đi chỗ nào?” Lôi Tuấn Vũ vừa lái xe vừa tính toán. Lãnh Tử Tình đối với câu hỏi dành cho cô có chút kỳ lạ, làm sao cô đi chỗ nào mà còn phải báo cáo với hắn? Không phải nói là bọn họ không can thiệp chuyện của nhau sao? Nhưng cô vẫn ra vẻ lễ phép trở lại trả lời:


“Hồ Nam Trương gia giới.”


Ah? Trong nước? Lôi Tuấn Vũ nghĩ nghĩ nói:


“Không, không, không! Là nước Mỹ! Chúng ta muốn đi hưởng tuần trăng mật, cứ như vậy nói. Tôi cũng sẽ đi sân bay… Em hiểu chưa?”


Lãnh Tử Tình vừa nghe, cái gì? Mỹ…? Đương nhiên hiểu được. Hắn đi Mỹ, cô đi Trương gia giới, sau đó nói với hai bên gia đình là cùng đi hưởng tuần trăng mật. Việc này, hiểu được. Lãnh Tử Tình gật gật đầu, cười cười. Hắn muốn làm cái gì cô sẽ không hỏi đến, chỉ cần kế hoạch của cô không bị quấy rầy là được. Lôi Tuấn Vũ huýt sáo, xem như là tỏ vẻ cảm kích với cô.


Xe dừng lại. Lãnh Tử Tình xuống xe, xem xét ngôi biệt thự, bề ngoài trông rất thoải mái, xem ra một năm tới nhất định rất thong dong. Lôi Tuấn Vũ dẫn đầu đi vào trong, đưa tay nhấn trên khóa cửa một cái, cửa liền mở ra. Lãnh Tử Tình đi theo vào, sáng sủa sạch sẽ, hết sức rộng rãi. Trước khi cô kịp định thần, một cô gái bất ngờ chạy tới, ào vào trong ngực Lôi Tuấn Vũ. Chợt nghe một tiếng thanh âm nũng nịu:


“Vũ, như thế nào giờ mới trở về? Người ta nhớ anh muốn chết!”


Run rẩy. Lãnh Tử Tình dựng cả tóc gáy, sởn da gà. Hàm lượng đường cũng quá cao đi! Lôi Tuấn Vũ khanh khách cười giữ cô nàng, tùy ý cô dính chặt lấy bên hông mình, vô cùng thân thiết hôn lên môi, nhiệt tình mà nóng bỏng. Lãnh Tử Tình lẳng lặng đứng một bên thưởng thức, xem hai người bọn họ biểu diễn. Ước chừng một phút đồng hồ trôi đi, thời gian bọn họ nín thở thật đúng là rất dài. Không khỏi lắc đầu, cô đơn giản đi đến một bên sô pha ngồi xuống, chờ xem.


*****


Ngày 1 tháng 1 – Thờ ơ lạnh nhạt


Lãnh Tử Tình lẳng lặng đứng một bên thưởng thức, xem hai người bọn họ biểu diễn. Ước chừng một phút đồng hồ trôi đi, thời gian bọn họ nín thở thật đúng là rất dài. Không khỏi lắc đầu, cô đơn giản đi đến một bên sô pha ngồi xuống, chờ xem. Vừa hôn xong, cô nàng trong lòng Lôi Tuấn Vũ dường như còn có chiều hướng muốn tiến thêm một bước nữa. Nhưng Lôi Tuấn Vũ ngăn lại. Cô nàng không hiểu ngước lên nhìn Lôi Tuấn Vũ, không chịu nói:
“Vũ, làm sao vậy? Người ta muốn thôi!”


Lôi Tuấn Vũ cười đầy sủng nịnh: “Ngoan, Kiều Nhi, có khách.”


Cô nàng tên Kiều Nhi kia từ từ cọ trên người Lôi Tuấn Vũ đứng xuống, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy được Lãnh Tử Tình lập tức không biết phải làm sao.
“Vũ, làm thế nào trong nhà… như thế nào lại có người ngoài…”


“Ha ha, ngoan, Kiều Nhi, cô ấy không phải người ngoài. Từ hôm nay trở đi, cô ấy cũng sẽ ở nơi này. Có điều, em yên tâm, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Đến đây, anh giới thiệu một chút.”


Lôi Tuấn Vũ kéo Kiều Nhi đến trước mặt Lãnh Tử Tình, nói: “Đây là vợ hợp pháp kỳ hạn một năm của anh, Lãnh Tử Tình. Còn đây là tình nhân của tôi, Kiều Nhi!”


“Đáng ghét, làm gì có kiểu giới thiệu người như vậy!” Kiều nhi thanh âm nũng nịu quở trách nói, xoay người nhìn về phía Lãnh Tử Tình, thản nhiên cười:
“Xin chào, Lãnh tiểu thư, nghe đại danh đã lâu!”


Ah? Xem ra Lôi Tuấn Vũ có từng đề cập qua về cô với cô nàng? Trông bọn họ ngay trước mặt mình mà càn rỡ như vậy, tên này chỉ sợ cái gì cũng đều nói với tình nhân của hắn rồi đâu. Tốt lắm, ít nhất ở trước mặt cô ta cũng không cần đóng kịch. Lãnh Tử Tình hào phóng vươn tay đến, cùng Kiều Nhi bắt tay, đúng là một đôi tay mềm mại, bảo sao tên đàn ông này chẳng thích. Gu thẩm mỹ của hắn… Ha ha, thật đúng là kém cỏi! Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn bộ ngực của cô nàng, thật là đồ sộ, xem ra hắn thích loại hình này. Ngực bự ngốc nghếch?! Phì!


“Kiều Nhi tiểu thư, xin chào, làm phiền cô rồi! Yên tâm đi, cô có thể xem như tôi không tồn tại, tôi sẽ không quấy rầy cô và Tuấn Vũ.” Lãnh Tử Tình cười nói, “Tuấn Vũ, tôi có thể biết phạm vi hoạt động của mình không?”


Lôi Tuấn Vũ trên mặt rất vui mừng, cô ta thực sự là hợp tác! Biểu hiện làm hắn rất vừa lòng. “Đương nhiên có thể. Đến đây, bên này…”


Lôi Tuấn Vũ cúi người hôn Kiều Nhi, vỗ nhẹ mông cô nàng, ý bảo cô lên lầu trước, ánh mắt ái muội và nhẹ nhàng thì thầm, dường như muốn nói những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo. Lãnh Tử Tình không cần nghĩ cũng biết, dù sao chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã xem qua heo chạy!
Lôi Tuấn Vũ dẫn Lãnh Tử Tình lên lầu, trên lầu không gian rất lớn, có hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, một phòng vệ sinh, còn có một phòng làm việc. Lôi Tuấn Vũ mở cửa một phòng ngủ, nơi này bài trí rất đơn giản, nhưng cũng rất trang nhã. Tuy nhiên, vừa vào cửa nên chưa nhìn thấy vách kính trong suốt, dựng bởi một bức tường thủy tinh để chống đỡ, qua bức tường kính, mặt trời chiếu vào, ánh nắng rực rỡ, phủ sáng lên toàn bộ căn phòng… ai… diễm lệ lóa mắt. Lãnh Tử Tình chỉ có thể dùng từ đó để miêu tả, bởi vì những bông mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ kia thật sự là bắt mắt. Kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong hoa viên, bể bơi, núi giả… thu hết vào tầm mắt.


“Đây là phòng của tôi?” Lãnh Tử Tình thực vừa lòng.


“Đúng vậy. Nhưng mà, em nhất định phải chú ý lối vào phòng.” Lôi Tuấn Vũ dặn dò.


“Sao? Lối vào phòng? Không phải là theo đường từ cầu thang vừa đi lên hay sao?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.
 

nhatnam2016

New Member
Tham gia
3/8/19
Bài viết
15
Được thích
0
#2
CHƯƠNG 2:

Ngày 1 tháng 1 – Tình ba người?

“Đúng vậy. Nhưng mà, em nhất định phải chú ý lối vào phòng.” Lôi Tuấn Vũ dặn dò.

“Sao? Lối vào phòng? Không phải là theo đường từ cầu thang vừa đi lên hay sao?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.

“Đương nhiên đúng, có điều phải theo phòng ngủ bên cạnh đi vào.” Nói xong, Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng nhấn lên một cái nút trên vách tường, trên tường liền xuất hiện một cánh cửa, anh tiêu sái mở ra, hóa ra bên cạnh là một phòng gắn liền.

Lãnh Tử Tình tò mò theo hắn đi vào, phát hiện hình như đây cũng là một gian phòng ngủ. Cô nàng Kiều Nhi đang nằm dài trên giường lớn trong phòng thấy vậy liền nằm ngả người dựa ra sau, bộ ngực đầy đặn vì nằm nghiêng mà trông càng tròn đầy hơn, vô cùng dụ nhân! Dường như chờ đợi rất buồn chán, cô nàng thờ ơ nhón một món điểm tâm ngọt trên bàn lên, mở miệng đưa lưỡi ra ăn, như có như không khiêu khích Lôi Tuấn Vũ.
“Đây… là có ý tứ gì?” Lãnh Tử Tình vô cùng kinh ngạc hỏi Lôi Tuấn Vũ.

Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm tay Kiều Nhi, đáy mắt như sáng lên. Lãnh Tử Tình cảm thấy dường như nước miếng của hắn đang chảy thành dòng, giật mình tập trung nhìn vào theo hắn, ah, ra là vậy, coi như bình thường! Chợt nghe Lôi Tuấn Vũ nói:

“Tử Tình, chậc! Em biết đấy, cha mẹ chúng ta cũng không phải đồ ngốc. Mà nếu như bọn họ muốn lưu lại qua đêm, chúng ta nhất định phải ở trong cùng một phòng. Hơn nữa, tôi nghĩ bọn họ có lẽ còn có thể nghe trộm ngoài cửa. Em cũng biết, tôi đã nói rồi, tình nhân của tôi có thể làm thay việc đó.” Lôi Tuấn Vũ mặt không đỏ, tim không đập thản nhiên nói.

Điều này cũng là một phần trong bản hợp đồng của bọn họ. Cuộc hôn nhân danh nghĩa sẽ kéo dài một năm. Nếu, một năm sau, cô có thể chịu được những hành vi của hắn, như vậy hôn nhân có thể tiếp tục. Nếu cô không thể chịu được, vậy thì hắn sẽ để cô đưa ra yêu cầu ly hôn. Đến lúc đó chỉ cần nói với hai bên trưởng bối là bọn họ cảm tình không hợp. Nhưng một năm này, hai người là nước giếng không phạm nước sông. Hắn và tình nhân phải được ngủ cùng nhau. Nói cách khác, căn phòng này kỳ thật là ba người ở đi! Lãnh Tử Tình dĩ nhiên đã đáp ứng rồi. Đây cũng là chuyện mà cô đã đồng ý vào năm hai mươi tuổi. Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy có gì tổn thất, thậm chí còn cảm thấy rất có tính khiêu khích.

“Tôi hiểu rồi! Ý của anh là, nếu bọn họ ở đây, tôi sẽ phải đi từ phòng của hai người để trở về phòng tôi, sau đó sẽ do hai người chế tạo thanh âm đi?” Lãnh Tử Tình điềm nhiên phân tích. Lôi Tuấn Vũ nhún vai, từ chối cho ý kiến. Chỉ là cảm thấy lời của cô nói ra rất chói tai.

“Đơn giản! Chẳng qua là đi nhiều hơn mười thước thôi mà. Có điều, tôi đang nghĩ không biết bức tường này khả năng cách âm thế nào?” Lãnh Tử Tình tiện tay gõ gõ tường, dường như là trống rỗng.

Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày nhìn cô, ý của cô là… sợ làm ầm ĩ đến cô? Việc này đúng là hắn không có nghĩ đến. Có lẽ căn bản cũng không xem đây là chuyện quan trọng đi!

“Khả năng cách âm hẳn là không có vấn đề gì. Những vách tường giấy này có thể hấp thụ âm thanh rất hiệu quả. Em có thể yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng đến em.”

“Vậy là tốt rồi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi chỉ sợ so với bình thường không được… bình thường lắm. Hai người có thể xem như tôi không tồn tại.” Lãnh Tử Tình nhã nhặn gật đầu, cười mở lại cánh cửa kia, phút chốc thân ảnh biến mất phía sau cửa.

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt một lúc lâu, sự tình thế nhưng thật thuận lợi. Anh nguyên bản nghĩ cô vì hai gia đình vốn có thế giao [1] nên sẽ lợi dụng để áp chế anh, một khóc hai làm ầm ba đòi thắt cổ. Bất quá như thế này anh vẫn là đánh giá cô có chút cao hơn. Tốt lắm, một cô vợ như vậy thực đúng là người anh cần! Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cảm giác cả người thật phấn chấn.
[1] Thế giao: quan hệ nhiều đời

*****

Ngày 1 tháng 1 – Sống về đêm

Tốt lắm, một cô vợ như vậy thực đúng là người anh cần! Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên cảm giác cả người thật phấn chấn.

“Vũ, cô ta thật sự có thể chấp nhận em ư?” Kiều Nhi vặn vẹo thân mình hướng Lôi Tuấn Vũ đi tới. Vừa nãy cô nàng vẫn luôn lẳng lặng chờ xem hai người bọn họ thương lượng, không khỏi đối với sự chấp nhận của cô vợ kia cảm thấy có chút không xác định.

“Ha ha, Kiều Nhi, yên tâm, cô ấy đã cùng anh ký vào bản hợp đồng, anh đưa cô nàng tiền, cô ta cho anh tự do. Nếu cô ta dám đổi ý, vậy anh cũng không để cô ta được dễ dàng! Đến đây nào, tiểu yêu tinh!” Lôi Tuấn Vũ tà mị cười, kéo dây áo trên vai Kiều Nhi, chiếc áo ngủ mềm mại liền nhẹ nhàng rơi xuống, bộ ngực vĩ đại theo đó mà lộ ra. Bên dưới Lôi Tuấn Vũ liền căng lên, anh không thể không thừa nhận thân thể Kiều Nhi là vô cùng gợi cảm. Anh thích mấy cô nàng ngực bự! Khi say sưa với chúng, anh cảm thấy vô cùng thích thú.

Kiều Nhi ở với anh cũng đã được hai tháng! Chu kỳ chán ghét phụ nữ của anh thông thường là ba tháng. Cô nàng trước đó còn không được đến hai tháng. Anh không bao giờ cho phép một người phụ nữ trói buộc chính mình. Cũng may cô nàng Lãnh Tử Tình kia thật thức thời. Anh quả là may mắn, cô là một phụ nữ thông minh. Tiếng cười khanh khách, vui vẻ của Kiều Nhi kéo tâm trí anh trở lại. Tốt lắm! Mỹ nữ, mỹ ngực, mỹ mông… Phút chốc Lôi Tuấn Vũ bắt đầu mãnh liệt tiến công…

Lãnh Tử Tình trở lại phòng của mình, thả người trên đầu giường, tốt lắm, giường thật thoải mái, mặc dù màu sắc hơi lòe loẹt, nhưng cô cũng chẳng quá để ý. Qua vài ngày nữa đổi lại ga trải giường khác là tốt rồi. Mở sổ ghi chú ra, cô xem xét lại ghi chép của mình đêm qua. Bốn việc cần làm hôm nay mới xong có một. Đó là chuyện đi đăng ký. Còn lại ba việc còn chưa có làm. Gấp rút mở máy ra lên mạng, cô bắt đầu làm ba việc kế tiếp.

Trong lúc chờ đợi máy tính khởi động, cô tò mò nhìn nhìn cánh cửa kia. Đúng rồi, cánh cửa này có thể mở được từ cả hai bên, như vậy có phải cô cần nên đề phòng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên xông tới hay không? Sau nghĩ lại, làm thế nào có khả năng này, hắn chẳng phải nói một năm hợp đồng sẽ cùng cô giữ khoảng cách sao? Chỉ cần cô có thể cho hắn tự do. Hơn nữa, bên người hắn như thế nào lại thiếu phụ nữ được. Nghĩ đến cô nàng Kiều Nhi dáng người nóng bỏng kia, Lãnh Tử Tình liền sởn hết cả da gà. Quả nhiên, hiệu quả cách âm của bức tường này thật siêu cấp, căn bản là một chút thanh âm cũng không nghe thấy! Tốt lắm! Vậy là cô có thể yên tâm công tác.

Tìm kiếm kết nối được với mạng wifi, Lãnh Tử Tình lập tức lên QQ [1]. Biểu tượng nhóm không ngừng nhấp nháy. Lãnh Tử Tình nhanh chóng nhận một bản thảo. Đây là bài viết của một trong số các tác giả của cô cần cô xét duyệt. Ngoài ra còn có một khu vực bình luận cập nhật các ý kiến do cô điều hành, gần đây được cư dân mạng rất hưởng ứng, tối nay cô cũng phải lên xem xét, chỉnh lý. Thời gian hiện tại cần kiểm soát đến từng phút để cải thiện tính hiệu quả. Đột nhiên, một biểu tượng hình đầu người lóe ra. Lãnh Tử Tình lập tức mở lên, là Quyên Tử, biên tập viên của website Animation.

Quyên Tử: Tử Dạ [2], có đó không? 119!

Lãnh Tử Tình không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, cô ấy chỉ cần gõ ra 119 nhất định là đang có việc muốn mình liều mạng. Lãnh Tử Tình đơn giản là không trả lời.

Trên website Animation cô lấy nickname là Tử Dạ, ý tứ là người làm việc về đêm.

[1] QQ: Một trình chat của Trung Quốc, giống Yahoo Messenger ở VN

[2] Tử Dạ: Nửa đêm / Midnight

*****

Ngày 1 tháng 1 – Băng hỏa

Lãnh Tử Tình không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, cô ấy chỉ cần gõ ra 119 nhất định là đang có việc muốn mình liều mạng. Lãnh Tử Tình đơn giản là không trả lời.

Trên website Animation cô lấy nickname là Tử Dạ, ý tứ là: người làm việc về đêm.

Quyên Tử: Tử Dạ, mình biết cậu có đó! Vô cùng khẩn cấp nha! Trang web cần gấp hình tượng một cô gái siêu dị năng. Trong vòng ba ngày cậu nhất định phải thiết kế ra cho mình! Nhớ kỹ là không thể giống mấy hình mẫu nhân vật đã có. Ở đấy không, mau trả lời mình.

Lãnh Tử Tình thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Ba ngày?! Cô nàng không phải uống nhầm thuốc đi? Xem mình là máy sản xuất tạo hình nhân vật? Xin người! Cô không có bán mình, được không?! Không nói gì vẫn là sáng suốt. Lãnh Tử Tình tiếp tục duy trì im lặng.

Quyên Tử lại thúc giục nói: Tốt lắm Tử Dạ! Mình cầu xin cậu! Quỳ gối dập đầu cầu xin!!! Nếu cậu mà không giúp, Quyên Tử đáng thương sẽ bị cách chức mất! Huhu, xin cậu mà!

Một tràng khóc lóc, kể lể khiến Lãnh Tử Tình muốn làm ngơ cũng khó. Cô thật sự không thể nhịn được nữa. Quyên Tử suốt ngày tìm cô quấy rầy, ầm ĩ cửa sổ chat, làm cô không thể nào an ổn làm việc. Đơn giản gõ ra hai chữ xong cô mới thấy hối hận “Được rồi!”

Đối phương vừa cười vừa nhảy sung sướng! Woa! Lại thành công rồi?!

Mỗi lần đều dùng chiêu này, cách chức, cách chức, dùng đi dùng lại không biết đã bao nhiêu năm! Làm thế nào mà vẫn không thấy cô ấy bị cách chức chứ? Hừ!

Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng hoàn thành xong ba việc. Cô nguyên bản là muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng vừa mới rồi lại chính mình tự rước thêm một công việc to đùng. Vì thế, cô tạo một file mới trên máy tính xách tay, đề ngày tháng, tiếp đó ghi “Tạo hình Anime Girl”. Bốn chữ. Đây là nhiệm vụ trong hai ngày tới.

Haizza, liếc nhìn đồng hồ, gần nửa đêm, 10 giờ 50 phút. Còn kịp, mau! Lãnh Tử Tình hỏa tốc lao khỏi giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt, tẩy sạch hết son phấn, lộ ra một khuôn mặt thanh thuần.

Còn hai phút nữa, Lãnh Tử Tình vội vàng rời phòng tắm, vừa mở cửa chính phòng mình ra, bất ngờ nghe được thanh âm của đôi nam nữ phát ra từ cửa phòng bên cạnh. Trời đất! Quá… mãnh liệt… Quá… kéo dài! Lãnh Tử Tình không thể không bội phục. Cô nhớ rõ thời điểm mình trở về phòng, rõ ràng là chạng vạng chập tối, hiện tại, mười một giờ! Trời ạ. Thể lực tốt thật! Có điều căn phòng này thật đúng là kỳ quái, ở bên trong thì một chút thanh âm cũng đều không nghe thấy được, ở bên ngoài lại hình như là… Trời đất! Nghe xong thật đúng là làm cho người ta đỏ mặt tía tai. Xem ra anh chàng Lôi Tuấn Vũ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cánh cửa không cách âm này rõ ràng là “lễ gặp mặt” dành cho song phương cha mẹ đi?! Trời đất! Thật sung sức! Nhanh như chớp chạy vào phòng, Lãnh Tử Tình vội vàng chui vào chăn, mặc kệ họ! Hiện tại là thời gian ngủ. Vừa nhìn giờ, ôi trời, mười một giờ rồi! Lập tức nhắm mắt lại, chưa đầy ba mươi giây, cô ngủ thiếp đi.

Đây là “công phu” ngủ cô luyện tập được trong nhiều năm. Chỉ cần đặt người xuống gối, không tới một phút đồng hồ chắc chắn sẽ rơi vào giấc ngủ. Từ khi làm việc liên quan nhiều đến Internet vào ban đêm, cô rất chú trọng đến việc đảm bảo giấc ngủ, mỗi đêm đều phải đi ngủ trước mười một giờ, một phút cũng không thể trì hoãn. Mà đến ba giờ sáng hôm sau, cô đã phải dậy. Tất cả là để mình có chất lượng giấc ngủ cao nhất, duy trì tốt trạng thái thân thể. Mà sự thật cũng chứng minh, sắp xếp sinh hoạt của cô là vô cùng chính xác. Lúc này, trong khi cô say giấc… thì ở cách vách, Lôi Tuấn Vũ cùng Kiều Nhi còn đang mây mưa thất thường…
 

nhatnam2016

New Member
Tham gia
3/8/19
Bài viết
15
Được thích
0
#3
CHƯƠNG 3

Ngày 2 tháng 1 – Phong ba sáng sớm

Rạng sáng, Lãnh Tử Tình lâng lâng trong giấc ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy thực sự khó thở. Giống như đang ở trong một đám cháy, giữa những ngọn lửa, muốn dùng sức thở dốc nhưng căn bản là không thể hô hấp. Bốn phía tối đen một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy! Cô liền liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi hắc ám này. Vung mạnh cánh tay lên, bất ngờ nhận thấy một cánh tay cường tráng đang chặn ở mũi mình, cô bỗng mở choàng mắt. Ngạc nhiên nhìn vào một đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, nhưng cũng còn… còn khỏa thân… “Aaa–” Lãnh Tử Tình hét lên ở mức đề-xi-ben cao nhất!

Lôi Tuấn Vũ vội che miệng cô lại, cáu kỉnh khó chịu ghé sát mặt, lạnh lùng nói: “Đừng kêu! Là tôi đây!”

Lãnh Tử Tình vừa định há mồm cắn vào tay hắn, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai đang tức giận này hình như đã từng gặp qua ở đâu… Hai mắt cô chậm rãi nheo lại, a… Thì ra là Lôi Tuấn Vũ! Không đúng! Lôi Tuấn Vũ nửa đêm đi đến giường của cô làm cái gì? Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, dĩ nhiên là 2h sáng, hai mắt cô phút chốc lại một lần nữa trừng lớn.

Lôi Tuấn Vũ cảnh cáo nói: “Không được kêu! Ok?” Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt cô chỉ lộ ra hai mắt, sau khi tẩy trang ánh mắt thật trong suốt. Vừa nãy quá vội vàng, căn bản không có cơ hội nhìn kỹ. Chưa từng nghĩ đến cô sau khi bỏ lớp trang điểm còn trông thuận mắt thế, không khó coi giống như trong tưởng tượng của anh, khó coi đến nỗi còn cần dùng đến trang điểm để che giấu.

Thấy cô lúc này có vẻ nghe lời, Lôi Tuấn Vũ liền chậm rãi thu hồi cánh tay, vừa định nói chuyện, chỉ thấy Lãnh Tử Tình dùng hết khí lực cả người hét lên tiếng thét chói tai: “Aaa–” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt, phút chốc bịt lại lần nữa cái miệng có khả năng giết người kia của cô.

Lãnh Tử Tình bị ép trên giường, mặt đỏ bừng, cô ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi đôi tay nanh vuốt của hắn! Đúng là cái tên bịp bợm! Rõ ràng đã nói là sẽ không dính dáng đến cô! Còn ký hợp đồng cái gì?! Đều là gạt người! Mới qua một ngày, không! Còn chưa đến một ngày, hắn đã lộ ra thú tính rồi! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Ra vẻ hiền thục, chỉ sợ bị người ta bán chính ở chỗ này mà kiếm tiền đi!

Người phụ nữ này có phải hay không bị điên rồi! Cô ta nghĩ anh có thể nào cảm thấy hứng thú với mình hay sao? Lôi Tuấn Vũ càng nhíu chặt mày, thấp giọng quát: “Yên nào! Cha mẹ tôi ở ngay bên ngoài, em muốn cho bọn họ nghe được à?!”

Lãnh Tử Tình bỗng cứng người, cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cha mẹ hắn… Đến đây? Làm cái gì! Khuya khoắt thế này tới làm cái gì?

Lôi Tuấn Vũ thu tay về, thấy miệng cô còn há rộng, nước miếng thế nhưng còn hơi chảy ra, mắt không khỏi nhíu lại. Đây là tính tình gì?! Rõ thật là… Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của cô, đi đến hướng cánh cửa bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi nói với bọn họ là em đã ngủ rồi, bọn họ không nên quấy rầy em. Bây giờ có phải hay không em nên đi theo tôi đến phòng bên đi, một lát nữa gặp mặt bọn họ một chút.”

Những lời này giống như mệnh lệnh, căn bản là không hề có ý trưng cầu ý kiến của cô. Lãnh Tử Tình bật dậy, sửa sang lại quần áo ngủ của mình, lúng túng đi theo hắn qua cánh cửa. Cha mẹ hắn thật đúng là… Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy chứ?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người…
*****
Ngày 2 tháng 1 – Mệt mỏi ứng phó
Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy đi?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người… Hai giờ sáng. Chết tiệt! Lúc này đáng ra là thời gian bảo dưỡng nhan sắc, là lúc kinh mạch cơ thể lưu chuyển, vận hành đến tim, gan. Cô từ trước đến giờ đều luôn luôn không bỏ lỡ thời gian này, nếu không có việc gì bận rộn sẽ đúng 11 giờ đi ngủ, chuyện lớn gì cũng sẽ không phải vào giờ lên giường thế này! Chết tiệt 365 ngày tới đây, thật đúng là xui xẻo!

Trên giường Lôi Tuấn Vũ vẫn còn một cơ thể phụ nữ ở trần đang nằm dài, không chút mảy may thèm để ý đến sự có mặt của Lãnh Tử Tình. Cô nàng chậm rãi xuống giường, nhăn nhó dán lên người Lôi Tuấn Vũ, nũng nịu nói: “Vũ, phải mất bao lâu thế?”

Lôi Tuấn Vũ thân mình hơi khựng lại, cười gian tà: “Ngoan, rất nhanh! Chịu khó sang phòng bên một chút…”

Kiều Nhi lắc lắc thân mình, uốn éo đi ra, xông vào phòng của Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng cô ta, lập tức trong lòng bỗng trào lên cảm giác chán ghét. Làm sao có thể như vậy?! Trời ạ! Vấn đề này cô có chút bảo thủ, nhưng thực sự là ưa sạch sẽ. Phòng của cô, giường của cô, không thể để lây dính với người phụ nữ như vậy.

Lôi Tuấn Vũ cúi nhìn đồng hồ, vội vã kéo tay Lãnh Tử Tình đi nhanh về phía cửa, đi ra ngoài. Quả nhiên, lão ba lão mẹ ở dưới lầu nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt đồng loạt chiếu về phía bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy bén đến nhu hòa, sau nữa là hiểu ý. Lãnh Tử Tình không được tự nhiên kéo lại chiếc áo ngủ thoải mái, bảo thủ trên người mình, tên Lôi Tuấn Vũ chết tiệt, không chỉ kéo cô vẫn còn mặc đồ ngủ xuống lầu, chính hắn còn… còn để mình trần! Thật là! Cố tình ra vẻ ái muội cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ! Dù thế nào con dâu gặp bố mẹ chồng cũng nên dè dặt đi một chút! Cũng may, vì đề phòng Lôi Tuấn Vũ nửa đêm nổi thú tính, cô chọn áo ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nên lộ thì một chút cũng không lộ, mà những chỗ không nên lộ thì ngay cả bóng dáng cũng đều nhìn không thấy.

Đi xuống lầu, Lãnh Tử Tình lễ phép chào hỏi, còn có chút không được tự nhiên, dù sao bộ dáng của bọn họ rất… “Ai nha, Tuấn Vũ, sao con lại gọi cả Tử Tình dậy làm gì?! Đã trễ thế này! Thật là!” Tiêu Duệ quở trách nói, chạy nhanh qua kéo Lãnh Tử Tình ngồi xuống.

Lôi Tuấn Vũ không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ này thật đúng là, nói dối không chớp mắt! Không phải là vừa mới bà ầm ĩ đòi gặp Lãnh Tử Tình, kêu là muốn xem một chút con dâu tốt của mình có khỏe không, có phải hay không đang đùa giỡn bọn họ, hơn nữa, lại còn đúng rạng sáng đến kiểm tra! Là rạng sáng đấy! Loại chuyện này đúng là chỉ có lão cha lão mẹ này có khả năng nghĩ ra! Thật sự là…

Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, nói: “Có gì đâu ạ! Mẹ đã tới, con làm sao lại có thể không xuống trò chuyện với mẹ được? Thật ngại quá, vừa nãy con ngủ say quá ạ.”
Tiêu Duệ ha ha cười, ánh mắt vô cùng ái muội, vụng trộm ghé tai Lãnh Tử Tình nói: “Con của mẹ có phải hay không rất lợi hại nha?”

Lãnh Tử Tình sửng sốt, cố gắng lấy lại tinh thần, bà? Bà…? Trời đất! Người mẹ này thật đúng là… Phút chốc đỏ mặt, đây là cái chuyện gì chứ! Xấu hổ liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ. Cô thật sự là oan uổng mà! Nhưng mà, chính mình lại không thể nói.
Tiêu Duệ cười đến toe toét, quay sang lão chồng, Lôi Đình nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Đừng làm phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông này, chúng ta nhanh một chút trở về đi!” Sau đó, lại nói với Lãnh Tử Tình: “Tử Tình à, nếu muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!”

Lãnh Tử Tình rớt cả mồ hôi, cười ngây ngô đáp lời…

*****

Ngày 2 tháng 1 – Sáu giờ đến kêu ăn sáng?

Lãnh Tử Tình rớt cả mồ hôi, cười ngây ngô đáp lời…

Lôi Đình, Lôi lão gia trước khi đi còn không quên dặn dò: “Tuấn Vũ, lần sau cha mẹ đến thì không cần đánh thức Tử Tình, chú Lãnh của con từng nói, buổi tối Tử Tình mà không ngủ được sẽ rất cáu giận. Vừa xong không phải con cũng được “lĩnh giáo” rồi sao? Ha ha!”

Lãnh Tử Tình xấu hổ cười theo, mặt đỏ như tôm luộc. Lôi Tuấn Vũ vừa nghe là biết ban nãy Lãnh Tử Tình thét chói tai có hiệu lực khôn cùng, nhất định là lão ba lão mẹ cũng đã nghe được. Coi như là đánh bậy đánh bạ, vội vàng nói: “Cha, mẹ, việc này cha mẹ yên tâm, con cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn là trẻ con nữa! Hơn nữa, bên cạnh có Tử Tình ở đây trông chừng, cha mẹ còn không yên tâm sao?”

Anh vụng trộm ghé tai mẹ, hạ giọng nói: “Ở đâu có cha mẹ nửa đêm 2 giờ sáng đến nhà con cái kiểm tra chứ? Hai người thật đúng là có tinh thần! Có cần con phải tái dựng hiện trường, biểu diễn lại một lần cho cha mẹ xem không ạ?” Tiêu Duệ trừng mắt lườm Lôi Tuấn Vũ, thò tay định véo thắt lưng anh nhưng bị anh khéo léo tránh được, đáp lại là tiếng cười ha ha của con trai.

Tiễn xong Lôi ba Lôi mẹ, Lãnh Tử Tình thở phào một hơi, cô ngoác miệng, thoải mái đánh một cái ngáp lớn, quay ra nói với Lôi Tuấn Vũ: “Đi ngủ! Ngủ ngon.”

Lôi Tuấn Vũ buồn cười nhìn bóng lưng Lãnh Tử Tình, cô thực ra rất có khả năng thích ứng, sự việc như vậy nhưng cô cũng không hỏi anh câu nào. Xem ra, hẳn là Lôi Tuấn Vũ thật sự đã tìm đúng người!

Lãnh Tử Tình trở lại phòng ngủ, bất ngờ phát hiện thấy Kiều Nhi đang nằm trên giường mình! Cô lạnh lùng buông một câu: “Người đi rồi, cô có thể trở về!”

Kiều Nhi vặn vẹo thân mình, từ trên giường bò dậy, cười ra vẻ ngang ngược đi đến bên cạnh Lãnh Tử Tình, liếc mắt nhìn xuống ngực cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái. Sau đó, cô nàng cố ý ngừng lại, điệu đà nói: “Ai nha, nửa đêm cắt ngang chuyện vui của tôi và Lôi Tuấn Vũ. Cô cũng biết đấy, về phương diện này đàn ông thực sự rất để ý! Ha ha…” Chống tay ra chiều duỗi cái lưng mỏi, cô nàng cố ý đẩy cao bộ ngực đồ sộ, thiếu chút nữa sượt qua chạm vào ngực Lãnh Tử Tình. Cười một tiếng, cô ta lắc mông rồi hướng cửa trở về phòng. Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn cánh cửa kia hồi lâu, thật sự là cái đồ lẳng lơ! Ta đây xem thường!

Ngã lên giường lớn, cô lập tức bật dậy, xoa xoa phủi mạnh cánh tay và người mình. Ai da! Thật là bẩn! Mới rồi cái người kia vừa nằm xong! Dứt khoát ôm hết chăn gối đem xuống đất nằm, Lãnh Tử Tình nghĩ bụng sáng sớm mai nhất định phải đổi ngay ga trải giường mới. Không! Còn phải chuẩn bị thêm một bộ dự trữ nữa, để phòng trường hợp tùy thời còn ứng phó các tình huống phát sinh.
Sáng sớm 5 giờ rưỡi, Lãnh Tử Tình bị một tiếng chuông chói tai làm bừng tỉnh. Trời ạ! Có lầm hay không, mới ngủ được có ba giờ, vậy mà có người lại gọi điện thoại?! Đem toàn bộ chăn trùm lên đầu, Lãnh Tử Tình không thèm để ý đến nó. Nhưng mà, vẫn không thể đấu lại được với sự dai dẳng của người gọi, tiếng nhạc đầu tiên vừa dứt, tiếng thứ hai lại tiếp tục vang lên, Lãnh Tử Tình đành phải với tay lấy điện thoại di động, vô cùng không vui bắt máy: “Alo”.

Dĩ nhiên là lão mẹ! Tiếng Mạnh Hân Di vang lên bên tai cô: “Tử Tình à, mẹ đang ở ngay trước cửa nhà con, mau dậy xuống mở cửa cho mẹ nào, mẹ mang đồ ăn sáng đến cho hai đứa đây!”
Có lầm hay không?! Lãnh Tử Tình mắt đầy tơ máu, con ngươi gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Chưa đến sáu giờ mà bọn họ đã đến kêu ăn sáng?! Trời đất ơi! Gia đình này cùng với Lôi gia đúng là muốn… giết người mà!
 

nhatnam2016

New Member
Tham gia
3/8/19
Bài viết
15
Được thích
0
#4
CHƯƠNG 4

Ngày 2 tháng 1 – Thiên binh thiên tướng

Có lầm hay không?! Lãnh Tử Tình mắt đầy tơ máu, con ngươi gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Chưa đến sáu giờ mà bọn họ đã đến kêu ăn sáng?! Trời đất ơi! Gia đình này cùng với Lôi gia đúng là muốn… giết người mà!

Nhanh chóng đứng lên, Lãnh Tử Tình suýt chút nữa quên mất đêm qua mình nằm dưới đất ngủ. Bọn họ rốt cuộc là có muốn cho cô sống hay không đây? Đẩy cửa phòng Lôi Tuấn Vũ ra, cô nào có tâm trí để ý bọn họ có đang làm cái gì vận động buổi sáng: “Nhanh lên! Cha mẹ tôi đến đây! Đã tới cửa rồi!” Lãnh Tử Tình ngã chúi xuống, hét to “A!!!”

Một tiếng phụ nữ thét chói tai. Lôi Tuấn Vũ vội dùng chăn che chỗ hai người đang… lại, đôi mắt khát máu phút chốc nhìn về phía Lãnh Tử Tình.

Ôi trời ơi! Lãnh Tử Tình lập tức ngây dại. Bọn họ… Bọn họ thật… rất có thể lực! Sẽ không phải là làm… cả đêm đi? Nhận thấy ánh mắt như muốn giết người của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, lướt qua chiếc giường ái muội của họ, đi về phía cửa, giả lả cười nói: “Ngại quá, quấy rầy nhị vị! Tôi đi trước ra ngoài, Tuấn Vũ, anh động tác nhanh lên một chút! Nếu không, có khi cha mẹ tôi sẽ… nhào lên đây mất!”

Quá khẩn trương nên Lãnh Tử Tình không cẩn thận đâm sầm vào cánh cửa, đánh cái rầm, xoa xoa chiếc mũi đau, dưới ánh mắt hỏa thiêu của Lôi Tuấn Vũ, cô vội vàng chạy ra ngoài.

“Shit!” Tiếng chửi của Lôi Tuấn Vũ vang lên phía sau. Xoay người rời khỏi thân thể Kiều Nhi, hứng thú buổi sáng hoàn toàn biến mất.

“Có lầm hay không?! Vũ, không phải là mỗi ngày sẽ đều như vậy chứ? Người phụ nữ này thật đúng là phiền phức!” Kiều Nhi không chịu, xoa ngực Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt dụ dỗ phóng tràn ra khỏi tròng mắt.

“Ngoan, cưng! Tân hôn ý mà, dĩ nhiên mấy vị trưởng bối có vẻ coi trọng. Kiên trì thêm mấy ngày nữa thôi! Được rồi, anh ra ngoài trước đã, em ngủ nhiều thêm một chút…” Lôi Tuấn Vũ xuất ra tất cả nhu tình, hôn hai má Kiều Nhi liền xuống giường.

Nếu hắn nhớ không nhầm, vừa xong người phụ nữ kia mới nói với hắn là “động tác nhanh lên một chút” đi? Ý của cô nói là tốc độ của anh quá chậm?! Chết tiệt! Cái biểu tình vô tội của cô sao mà làm anh thấy điên tiết thế không biết!

Lãnh Tử Tình cung kính mở cửa cho lão ba lão mẹ, có chút ngại ngùng mời họ tiến vào. Bộ dáng cô sắm vai vừa đúng, thật giống như đêm qua vừa mới nếm qua trái cấm, một chút ngượng ngùng một chút ngọt ngào. Biểu tình này, ngòi bút của cô không biết đã từng sinh ra cho bao nhiêu nhân vật chính, chỉ là lúc này diễn viên lại là cô thôi!
Mạnh Hân Di lập tức đem bữa sáng còn nóng hôi hổi đang cầm trên tay đặt lên bàn ăn. Kéo con gái lại gần hơn, xoay trái xoay phải, Lãnh Tử Tình nhìn ánh mắt mẹ mà cảm thấy như có ảo giác, giống như Mạnh Hân Di hy vọng sau khi trải qua một đêm, trong bụng cô đã xuất hiện một tiểu sinh mệnh rồi! Cái loại cảm giác trần trụi này khiến cô không kìm nổi muốn cười phá lên.


“Tình Nhi, Tuấn Vũ đâu? Vẫn còn chưa thức dậy à?” Mạnh Hân Di ái muội hỏi.
“Dạ, mẹ, Tuấn Vũ anh ấy vừa mới dậy, vẫn đang thay quần áo, sẽ ra ngay thôi.” Đang nói, cô liền nhìn lên Lôi Tuấn Vũ đang từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nhiệt tình tiếp đón: “Ba, mẹ, hai người đến chơi!”
Chột dạ hướng hắn ngại ngùng cười cười, cô thoáng đỏ bừng mặt. Hai ông bà Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di cùng nhìn thấy, không khỏi nhếch khóe miệng…
*****
Ngày 2 tháng 1 – Bữa sáng

Chột dạ hướng hắn ngại ngùng cười cười, cô thoáng đỏ bừng mặt. Hai ông bà Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di cùng nhìn thấy, không khỏi nhếch khóe miệng…

Lãnh Huyền Thiên cho tới giờ đối với con rể này cũng rất thưởng thức, thấy hắn đi tới liền ha hả cười nói: “Tuấn Vũ à! Con cũng đừng trách chúng ta sáng sớm đã nhiều chuyện, nhạc mẫu con sợ hai đứa bị đói, cố ý đưa bữa sáng tới sớm một chút. Phụ nữ mà, thường hay lo nghĩ nhiều! Mới sáng sớm đã đánh thức hai đứa, đừng để bụng nhé! Nhân lúc đồ ăn còn nóng, con và Tình Nhi mau cùng ăn đi!”

“Ha ha, đâu có ạ! Ba, mẹ, Tử Tình có đề cập qua với con về truyền thống của gia đình, bọn con cảm ơn còn không kịp ý chứ!” Lôi Tuấn Vũ ngoài miệng nói, trong lòng thì nghĩ thầm: “Hai vị thế này nhưng vẫn còn phải gọi hai lão nhân gia kia bằng sư phụ! Hai giờ sáng đến kiểm tra, có từng gặp qua sao?”

Lãnh Tử Tình vội vàng chạy vào phòng bếp lấy hai chiếc bát, nhanh chóng đem bữa sáng nóng hổi dọn ra, rất ra dáng vợ hiền dâu thảo.

“Đúng rồi, Tình Nhi à, cũng đã lập gia đình rồi, đừng có cả ngày không làm gì cả. Có thời gian thì chịu khó giúp Tuẫn Vũ lo liệu việc nhà.” Mạnh Hân Di bắt đầu lải nhải. Đối với Lãnh gia mà nói, gả cho Lôi gia có thể nói là trèo cao! Không chỉ Lôi gia gia sản lớn, mà quan trọng là Lãnh Tử Tình căn bản không phải người xuất sắc gì! Ai! Mạnh Hân Di từng nghĩ, nếu đứa nhỏ này có được một nửa sự thông minh của anh trai, nếu vậy có phải là bà còn có chút mặt mũi không?

Lãnh Tử Tình nhu thuận gật đầu đáp. Làm sao mà cô lại cả ngày không có việc gì chứ? Ai! Sống đến hai mươi lăm tuổi, lão ba lão mẹ thế nhưng căn bản không hiểu gì về cô! Ngay cả cô thích cái gì, làm việc gì cũng không biết! Chẳng hiểu đây là may mắn của cô hay vẫn là bi ai đây?

Lôi Tuấn Vũ cười tươi rói, đưa tay kéo Tử Tình ôm vào lòng, quay về phía Mạnh Hân Di cam đoan: “Mẹ yên tâm đi! Tử Tình ở với con sẽ không phải chịu thiệt thòi. Con sao lại bắt cô ấy làm việc nhà được ạ? Con sẽ thuê người giúp việc! Bây giờ còn chưa thuê là vì sợ Tử Tình chưa quen thôi ạ, đúng không? Tử Tình?” Vừa nói Lôi Tuấn Vũ vừa nhẹ hôn trán Lãnh Tử Tình, bộ dáng rất ân ái!

“Đúng vậy, mẹ! Mẹ cứ yên tâm! Con cũng nghĩ sẽ thử làm xem sao, không cần thuê người giúp việc!” Lãnh Tử Tình nhu thuận tùy ý để Lôi Tuấn Vũ ôm, còn thuận thế dựa vào trong lòng hắn. Hắn muốn diễn chứ gì, cô cũng sẽ không để kém! Đây cũng là một trong những điều khoản của thỏa thuận, trước mặt người ngoài, chính là hai chữ: phối hợp. Kỳ thật, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn! Làm sao mà hắn có thể cười tự nhiên được như thế chứ?! Thật giống như hai người đã từng làm những việc tương tự vô số lần. Vừa xong, không phải hắn mới… Ôi trời! Thật đáng ghét! Hắn hình như còn chưa có rửa tay?! Lãnh Tử Tình cảm giác dạ dày như muốn cuộn lên, cố gắng tươi cười để đè ép nó đi xuống.

“Đúng vậy, mẹ cũng nghĩ như thế! Nhà chúng ta cũng không thuê giúp việc, mọi việc đều do mẹ làm, rất hạnh phúc! Tử Tình, con cũng thử làm một lần xem sao. Tốt lắm, Tuấn Vũ, các con tranh thủ đồ vẫn còn nóng mau ăn sớm một chút!” Mạnh Hân Di thúc giục nói.

“Dạ… Vâng! Cảm ơn mẹ. Sau này cũng không cần phiền toái mẹ thế này!” Lôi Tuấn Vũ nhìn bữa sáng còn nóng hôi hổi, nói thật anh cũng không có tâm trạng muốn ăn. Vừa định cầm chiếc thìa trên bàn lên đã bị Lãnh Tử Tình nắm lấy cánh tay. Lôi Tuấn Vũ nhướn mày không hiểu nhìn cô, làm sao thế? Cha mẹ cô ngoài đưa cơm còn có chuyện gì khác hay sao?

Lãnh Tử Tình nhìn sáu cặp mắt đang hướng về phía mình, cô lập tức tươi cười, học giọng nói nũng nịu của Kiều Nhi: “Tuấn Vũ, đi rửa tay trước đã, không vội!”

*****

Ngày 2 tháng 1 – Em có bệnh thích sạch sẽ?

Lãnh Tử Tình nhìn sáu cặp mắt đang hướng về phía mình, cô lập tức tươi cười, học giọng nói nũng nịu của Kiều Nhi: “Tuấn Vũ, đi rửa tay trước đã, không vội!”

Lôi Tuấn Vũ cả người nổi da gà, buồn cười nhìn cô, ánh mắt kia của cô có vẻ như là chán ghét tay anh… Thấy rất bẩn sao? Trong lòng anh không nhịn được muốn cười lớn. Anh chẳng qua là làm bộ để cha mẹ cô nhanh chóng rời đi thôi mà! Tốt lắm! Thú vị! “Được, Tử Tình, không bằng chúng ta cùng đi rửa đi! Ba, mẹ, hai người ngồi chơi một lát. Chúng con đi rửa mặt trước đã.”

Lôi Tuấn Vũ liền kéo Lãnh Tử Tình dậy hướng toilet đi. Mạnh Hân Di nhìn bóng dáng bọn họ, cười nói với Lãnh Huyền Thiên: “Ông nhìn xem! Tôi đã nói Tuấn Vũ là đứa rất hiểu biết mà! Ông xem, Tình Nhi có vẻ rất hạnh phúc!”
Lãnh Huyền Thiên không khỏi cười toe toét: “Con rể này, tuyển rất tốt!”.

Trong phòng vệ sinh, tuy diện tích rất rộng, nhưng vì có người đàn ông cao lớn này, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy không gian bỗng nhỏ đến thảm thương, thậm chí còn có chút áp lực.

“Em có bệnh thích sạch sẽ?” Lôi Tuấn Vũ buồn cười hỏi.

Lãnh Tử Tình không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới hắn còn để ý chi tiết này, hơi hơi nhíu mày nói: “Cũng có chút chút…”

“Vậy sao?” Nhướn mày trêu tức cười: “Em không rửa à?” Lôi Tuấn Vũ phát hiện cô chỉ đứng ở một bên nhìn anh rửa tay.

“Đợi anh rửa xong tôi sẽ rửa sau.” Lãnh Tử Tình tức giận nói. Có cần rửa lâu thế không? Đột nhiên cô cảm giác có chút không được tự nhiên. Một mình cùng hắn đứng trong một không gian nhỏ hẹp, thật sự là có chút không được tự nhiên.

Lôi Tuấn Vũ giật giật khóe miệng, ý vị thâm trường nhìn nhìn cô, sau đó cả người sáp lại gần, dọa Lãnh Tử Tình nhảy dựng lên. “À, lấy khăn mặt!” Lôi Tuấn Vũ giải thích, vươn rộng cánh tay, vừa vặn với đến chiếc khăn mặt, cầm trong tay, nhìn bộ dáng sợ hãi của cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lãnh Tử Tình nhất thời xấu hổ, đỏ mặt, cuống quýt né người sang bên, tránh khỏi đường quay trở lại của hắn. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Lãnh Tử Tình mớt chợt phát hiện mình quên mất vẫn chưa rửa tay. Phù! Thầm thở dài. Cái đồ chết tiệt! Làm sao mà lúc nào cũng đáng ghét như thế chứ? Khiến cho cô cũng chẳng khác nào một tên hề nhảy nhót.

Rốt cuộc điều chỉnh tốt lại cảm xúc của chính mình, Lãnh Tử Tình võ trang lại bản thân, đi ra khỏi toilet, bất ngờ nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi cạnh bàn, vừa cười đùa vừa dùng bữa sáng. Còn lão ba lão mẹ thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. “Tuấn Vũ, cha mẹ tôi đâu?” Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.

“A, Tử Tình. Nhạc phụ, nhạc mẫu đã đi khỏi rồi. Cứ tự nhiên đi. Kiều Nhi, nếm thử món này!” Lôi Tuấn Vũ gắp một miếng trứng chiên nhỏ, đưa đến miệng Kiều Nhi, mà người kia cũng ra vẻ nũng nịu, cái miệng nhỏ nhắn chờ hắn đút cho ăn. Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn mặt bàn, vốn có hai phần điểm tâm sáng, mà hiện tại đã chẳng còn lại bao nhiêu!

“Đúng rồi, Tử Tình, một lát nữa tôi với Kiều Nhi sẽ ra ngoài, cô cứ tự chuẩn bị gì đó ăn đi. Buổi tối chúng tôi không ăn ở nhà. Sau này, cô cũng không cần phải làm cơm cho chúng tôi, tự mình giải quyết là tốt rồi. Đúng rồi, có việc gì cần cứ gọi điện cho tôi.” Lôi Tuấn Vũ công thức hóa ngữ khí, giống như đang cùng Tử Tình nói chuyện công việc, giao nhiệm vụ, khiến người nghe thật sự không thể cảm thấy thuận tai.
 

nhatnam2016

New Member
Tham gia
3/8/19
Bài viết
15
Được thích
0
#5
CHƯƠNG 5

Ngày 2 tháng 1 – Một mình vụng trộm

Lôi Tuấn Vũ công thức hóa ngữ khí, giống như đang cùng Tử Tình nói chuyện công việc, giao nhiệm vụ, khiến người nghe thật sự không thể cảm thấy thuận tai…

“Đã biết! Tuấn Vũ, hai người cứ bận rộn. Tôi khả năng cũng sẽ ra ngoài. Còn chìa khóa…?” Lãnh Tử Tình nhớ đến hắn hình như còn chưa có đưa cho cô chìa khóa nhà. Nếu như cô đi ra ngoài về mà bọn họ còn chưa trở lại, vậy làm thế nào cô vào trong được? Chẳng lẽ cô phải đứng bên ngoài chờ? Giống như một con cún lang thang, có nhà mà không thể về?! Trong đầu Lãnh Tử Tình lập tức hiện lên hình ảnh chính mình, quần áo tả tơi, đứng run run cạnh cửa chờ, không kìm nổi rùng mình một cái! Không thể nào! Kết cục của cô sẽ không đời nào có thể như vậy!

“Không cần chìa khóa gì cả, em chỉ cần ấn ngón tay vào máy khóa cửa vân tay là được. Vân tay của em tôi đã đưa vào hệ thống rồi!” Lôi Tuấn Vũ ăn nốt miếng trứng chiên cuối cùng, liền kéo Kiều Nhi dậy rồi cùng đi ra ngoài.
Giống như cô là người giúp việc của nhà hắn vậy! Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Lãnh Tử Tình mới chợt nhận ra rằng bọn họ đã ăn sạch hết bữa sáng của cô, lại còn để lại đống chén bát hỗn độn trên bàn, cứ thế bước đi! Ý tứ là bảo cô thu dọn? Lúc cô chạy lên đến ban công, vừa vặn thấy chiếc xe cao ngạo kia nghênh ngang phóng đi. “A!!!” Lãnh Tử Tình rốt cuộc kéo tóc, thét lên chói tai, thật muốn đem cái tên kiêu căng kia vặn gãy cổ!

Ai… Người ở cùng một nhà nha! Sáng sớm. Mẹ đưa bữa sáng đến. Bọn họ thế mà lại ăn hết của cô. Không cần ăn sạch bách như vậy chứ! Cũng may, Lãnh Tử Tình khinh miệt cười cười. Cô sao mà dễ dàng bị dọa cho được. Một lần nữa lấy lại ý chí chiến đấu, Lãnh Tử Tình nhanh chóng mở tủ lạnh, quét mắt qua nguyên liệu thức ăn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất làm một phần trứng tráng.

Thời điểm hưởng thụ mỹ vị, cô mới bỗng không khỏi thấy cảm khái, cô thật sự đã kết hôn! Hơn nữa còn gả cho một tên chỉ xem cô là vật trang trí. Không! Đây chẳng phải đúng là mong muốn của cô ư? Đúng vậy! Chính thế! Nếu không có bốn vị trưởng bối phiền phức kia quấy rầy, không phải là bây giờ cô còn đang được hưởng thụ một giấc ngủ thoải mái sao? Đúng, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Tốt lắm! Ngày thứ hai của 365 ngày, rất mới lạ! Việc cần làm nhất bây giờ là bổ sung giấc ngủ. Nghĩ thông những điều này xong, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng! Kỳ thật, hoàn cảnh này không phải chính là thứ cô vẫn yêu cầu sao? Không có ai quấy rầy, chính mình có cuộc sống riêng, thật tự do! Ngay cả sự giám thị của lão ba lão mẹ cũng đã có thể chạy thoát, thực sự là khiến người ta phải mỏi mắt chờ mong. Tốt lắm, Lãnh Tử Tình vui vẻ thu dọn bát đĩa. Hỏa tốc về phòng.

Đầu tiên nhìn đến là chiếc giường lớn kia, Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày. Hẳn là trước tiên phải thay chăn ga đi! Lên mạng tìm một cái? Không không không! Sẽ không thể nhanh như vậy đưa tới được! Mà hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ. Tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy chỗ nào có chăn ga sạch mới giặt. Chợt nghĩ tới phòng của Lôi Tuấn Vũ. Cô chạy nhanh qua mở cửa. Haizz, cái này cũng không thể trách tôi nha! Tại cửa cũng không có khóa, nên tôi cứ thế vào thôi. Cuối cùng, cô tìm tìm trong phòng của Lôi Tuấn Vũ thấy rất nhiều ga trải giường sạch sẽ, màu sắc gì cũng có. Lãnh Tử Tình lẩm nhẩm đếm qua, có vẻ như có khoảng hơn 20 chiếc. Kỳ quái! Cứ cho là để thay giặt, cũng không cần nhiều đến như vậy đi?! Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày, tự hỏi không hiểu hắn làm gì với đống ga này? Thật sự là kỳ quái! Thôi, mặc kệ nó! Lãnh Tử Tình chọn lựa một cái màu hồng cánh sen có vẻ lịch sự, tao nhã, đem trở lại phòng mình, thay cho cái hình hoa mẫu đơn chói lọi kia. Tốt lắm! Đã chịu đựng đủ lâu. Bắt đầu hưởng thụ cảm giác thoải mái nằm ngủ thôi!
*****
Ngày 2 tháng 1 – Có trộm?

Tốt lắm! Đã chịu đựng đủ lâu. Bắt đầu hưởng thụ cảm giác ngủ thoải mái thôi! Lãnh Tử Tình đặt chuông báo thức lúc 11 giờ, tính toán mình có khoảng 4 tiếng để ngủ. Không thể chậm thêm một giây, một hai ba, ngủ! Quả nhiên, không đến một phút sau, mí mắt Lãnh Tử Tình đã nặng nề sụp xuống…
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô vẫn còn đang trong giấc ngủ say, giống như nghe được tiếng vang vọng lại từ nơi rất xa. Dần dần, thanh âm rõ ràng, cô bỗng nhiên bừng mở mắt, a, trưa rồi! Haizz, thật là thoải mái! Lãnh Tử Tình lười biếng di chuyển thân người, vặn vẹo thắt lưng rồi uể oải duỗi tay chân. Đối với Lãnh Tử Tình, duỗi người rất quan trọng, đây là tư thế thả lòng đầu tiên của cô để nghênh đón mỗi ngày mới. Tâm trạng trong lòng cũng theo động tác duỗi người này mà trở nên thư thái hơn.

Đột nhiên, Lãnh Tử Tình giống như nghe được tiếng động của người nào đó ở bên ngoài. Sửng sốt, có trộm? Tim Lãnh Tử Tình bỗng chốc thắt lại. Trời ạ! Khu dân cư cao cấp thế này mà cũng có trộm?

Nhẹ nhàng di chuyển tới sát cửa, cô lắng nghe tiếng động bên ngoài, quả nhiên là có người. Lãnh Tử Tình dựng hết cả tóc gáy! Cô nhìn nhìn xung quanh, căn phòng lớn như vậy thế mà chẳng có thứ gì có thể làm vũ khí. Nhanh trí nghĩ ra, cô thuận tay nắm lấy chiếc bình hoa trên nóc tủ âm tường. Có vũ khí trong tay, Lãnh Tử Tình đứng thẳng người, bộ dáng anh dũng lên rất nhiều. Ngay sau đó, cô gắt gao dán người lên vách tường, theo khe cửa nhìn ra phòng ngoài. Mẹ ơi! Là một người đàn ông rất cao lớn! Hai chân Lãnh Tử Tình lập tức muốn nhũn ra. Cửa nhà phải dùng vân tay mới mở được, thế mà hắn có thể vào được đến đây, vậy chẳng phải rõ ràng là trộm sao?! Trời đất! Đường đường là chủ tịch tập đoàn Kiêu Dương, vậy mà trong nhà cũng để bị trộm, Lôi Tuấn Vũ đúng là quá keo kiệt! Đến tiền thuê bảo vệ mà cũng tiếc?! Chết mất! Lại nhìn thấy tên đàn ông kia đang hướng cầu thang đi lên — ôi trời! Tên trộm này sao lại cường tráng thế không biết?! Xem tướng mạo thì cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại đi làm mấy việc bất lương. Cuộc đời này đúng là xô đẩy con người!
Cổ Dương vừa lên lầu vừa tức giận: “Cái gì chứ! Còn nói là trong nhà có người! Đã bấm chuông cửa đến một trăm linh tám lần rồi, ngay cả bóng dáng người cũng chẳng thấy. Lôi Tuấn Vũ, cái tên tiểu tử này có phải muốn đùa giỡn với mình không ?! Nếu không phải lấy tập tài liệu trên kia, mình cũng sẽ không làm mấy việc tổn hại thanh danh này, người không biết lại còn tưởng là…”
Lãnh Tử Tình tim đập liên hồi, cô đột nhiên nghĩ tới Hoàng Kế Quang, Đổng Tồn Thụy, Khâu Thiếu Vân… Phi phi phi! Làm gì mà so với bọn họ, họ đều là anh hùng lừng lẫy cả đấy! Thôi, không cần biết, mặc kệ! Ngay khi người đàn ông cao lớn vượt qua cánh cửa, hướng vào phòng Lôi Tuấn Vũ, nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, Lãnh Tử Tình bỗng chốc vọt ra ngoài, vung bình hoa trong tay lên, ném về phía đỉnh đầu của tên trộm.


Cổ Dương hét lên, đột nhiên nhận ra sau lưng mình có tiếng gió xẹt qua, vội quay đầu lại, chợt nghe “bang” một tiếng, bình hoa nện vào bả vai Cổ Dương, lập tức vỡ tan bắn ra bốn phía, cứa cả lên hai gò má Cổ Dương, máu lập tức nhỏ giọt chảy xuống.
“A!!!” Lãnh Tử Tình ngẩng đầu lên liền thấy Cổ Dương quay sang, máu chảy đầm đìa, không thể kìm được cất cao giọng, hét ầm lên.
Cổ Dương nheo lại ánh mắt nguy hiểm, chiếu về phía người phụ nữ đã “thi hành” bạo lực lên người mình. Là cô ta đả thương anh đấy có được không, còn kêu la cái quỷ gì chứ? Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn!
*****
Ngày 2 tháng 1 – Vừa ăn cướp vừa la làng
Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn! Cô nàng nhìn qua đã thấy hầu như chẳng có gì này khẳng định không phải là phụ nữ của hắn!
Thế nhưng, nếu cô đã ở nhà thì vì cái gì mà anh nhấn chuông đến một trăm tám mươi lần mà cô vẫn giả vờ không nghe thấy? [Anh ơi, lần trước anh nói là “một trăm linh tám lần” đấy, sao bây giờ đã thành “một trăm tám mươi lần” rồi? Anh có dùng thủ pháp nói quá, thì cũng không đến mức đã ngoa dụ rồi, lại còn ngoa dụ thêm một lần nữa lên đến gần gấp đôi chứ? :))))] Lôi Tuấn Vũ nói trong nhà có người, chính là nói người giúp việc bị lãng tai này?! Cô nàng chết tiệt! Cúi đầu nhìn những mảnh sứ nhỏ trên mặt đất, Cổ Dương lạnh lùng nói: “Cô đánh vỡ bình hoa yêu thích nhất của Vũ. Cô xác định một năm tiền công của cô có thể đền bù đủ?!”


Cái gì vậy? Hắn đang nói đến chiếc bình hoa bị vỡ nát này sao? Lôi Tuấn Vũ yêu thích nhất? Một năm tiền công? Có phải hắn nghĩ mình là người hầu của Lôi Tuấn Vũ hay không? Tên trộm này quen biết Lôi Tuấn Vũ? “Anh là ai? Vì sao giữa ban ngày ban mặt lại vụng trộm vào nhà của người khác? Anh muốn làm cái gì?!”
Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng lấy lại được tiếng nói, cô bắt đầu chất vấn người đàn ông này. Nói là chất vấn, nhưng thực ra cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn, mấy vệt máu kia hình như vẫn còn chảy. Trong lòng đã hơi có chút chột dạ, ngộ nhỡ hắn không phải trộm, chị gái à, chị không phải là đã đi quá xa?! Vã mồ hôi!
“Tôi là ai? Vậy tôi cũng muốn hỏi chút, cô là ai?!” Cổ Dương đang nói, di động bỗng vang lên, anh nhanh chóng bắt máy, mày không khỏi nhíu lại, dường như có chút cáu kỉnh. Không đợi anh mở miệng, trong di động liền vang lên tiếng Lôi Tuấn Vũ: “Cổ? Làm sao mà vẫn còn chưa quay lại thế? Cho dù trong nhà không có người cũng không làm khó được cậu đi?” Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ rõ ràng có chút lo lắng. Xem ra tập tài liệu này có vẻ rất quan trọng với hắn.
Tiếng trong di động rất lớn, Lãnh Tử Tình lập tức nhận ra giọng Lôi Tuấn Vũ, nói như vậy, người đàn ông này là… bạn của Lôi Tuấn Vũ?! Ách, gì chứ, làm sao mà người ta biết được! Len lén nhìn thoáng qua má của người kia, trời ạ! Vô cùng thê thảm, rất nhiều máu! Nhưng mà cũng không thể trách cô được. Ai bảo trước đó không có ai thông báo trước với cô! Cô làm như thế cũng chỉ là để tự vệ nha! Thừa dịp người đàn ông này còn đang nghe điện thoại không rảnh, Lãnh Tử Tình lén lút lùi về phía sau chạy trốn, bước rất nhỏ, cơ hồ không nhìn ra cô đang di chuyển.
“A! Vũ, tôi vừa mới về nước, cậu đã liền tặng tôi một món quà lớn thế này? Không có ai ở nhà thực ra tôi còn không lo lắng, nhưng hiện giờ trong nhà không chỉ có người, mà lại còn là một người giúp việc bạo lực! Tốt lắm, mười phút nữa tôi sẽ đem cả văn kiện và hung thủ muốn giết tôi này đến. Vết thương của tôi sẽ ghi cho cậu. Xem xem mấy dự án quy hoạch có cái nào tốt nhất thì đưa ra đây! Tập đoàn Cổ Thị sẽ không ngại lên kế hoạch phát triển quảng cáo. Nếu không, tôi sẽ giữ nguyên hiện trạng để tố cáo cậu tổn thương thân thể!” Cổ Dương đang nói chuyện, liền ngẩng đầu, hét lớn: “Chết tiệt! Ngươi nghĩ là có thể chạy thoát được à?” Phút chốc tắt điện thoại, vươn tay đến dễ dàng bắt lại Lãnh Tử Tình đã di chuyển gần đến cửa phòng.

Lôi Tuấn Vũ đưa điện thoại ra xa khỏi tai, cách đến cả thước. Cậu ta đang quát mình sao? Không thể nào! Nghe có vẻ như là quát cái người đang ở nhà kia! Là Tử Tình? Hung thủ muốn giết người? Cổ Dương với thân thủ như vậy mà lại bị thương? Cái gì chứ! Anh chẳng qua chỉ là nhờ Cổ Dương đang thuận đường nên qua nhà lấy giúp anh tập tài liệu thôi mà. Nếu không có hai bên cha mẹ làm ầm ĩ, anh sao lại có thể để quên văn kiện quan trọng như vậy ở nhà được. Ôi cái cuộc hôn nhân này! Vốn cứ tưởng là khúc nhạc dạo của cuộc sống tự do, nhưng sao mà anh lại có chút cảm giác giống như vận rủi mới bắt đầu thế này?

HẾT CHƯƠNG 5

Truyện còn rất dài mà mình thì không có thời gian online suốt nên các bạn muốn đọc full bộ này thì vào link này nhé: 365 Ngày Hôn Nhân - ThíchTruyện.VN
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom