Gái 25...

Hoàng Oanh

New Member
Tham gia
10/2/14
Bài viết
1,125
Được thích
2,447
3431 #1
Cuộc sống này, dù cho tất cả mọi người đều thấy bạn đáng thương nhưng không sao cả. Nhưng chính bạn thấy mình đáng thương thì bạn đáng thương thật rồi!

Tôi không phải là thanh niên 25 tuổi và tôi – ít lời. Nhưng nếu như cà phê không làm một người chẳng bao giờ uống nó mất ngủ như tôi, thì việc băn khoăn về cách sống của thanh niên làm tôi mất ngủ và rơi nước mắt. Tôi biết, trong cuộc sống này, mỗi người đều có suy nghĩ và sự đánh giá của riêng mình, và không ai có quyền phán xét người khác trên lăng kính của mình cả. Tuy nhiên, tôi chấp nhận làm con người xấu xa ấy, chỉ bởi không thể nhìn thấy những cuộc đời trôi đi theo tôi là lãng phí như vậy được.

Tại sao bạn lại làm cho mình trở nên đáng thương? Trong khi chàng trai bị Down cũng không cảm thấy điều đó cho bản thân anh ta và anh ta vẫn có mục đích để có gắng sống? Tại sao bạn làm cho mình trở nên đáng thương trong khi người đàn ông bị khiếm khuyết ngôn ngữ vẫn có thể cưu mang chú chó khiếm thị? Bạn ăn không được, bạn ngủ không được, bạn đang sụt cân và không ai quan tâm bạn cả. Đáng thương lắm sao? Ăn uống xét cho cùng cũng chỉ là nhu cầu bậc thấp của con người. Bạn không ngừng than vãn càng tô đậm lên sự đáng thương của bạn và như muốn làm người khác để ý và quan tâm mình.


Nhưng cô gái à, 25 tuổi không còn là tuổi của sự tự kỷ trung tâm. Không còn là tuổi không hiểu được chẳng ai là cái rốn của vũ trụ cả. "Một người đâu phải nhân gian", có chăng là con người chỉ xoay quanh chính bản thân mình mà thôi. Cuộc sống xoay vần và dù rằng hôm nay người khác có cho rằng bạn đáng được quan tâm. Người khác có bảo bạn giữ sức khỏe, ráng ăn uống... thì đến ngày mai, khi họ thức dậy, mở mắt ra và nhớ đến những khó khăn và mệt mỏi mà của họ thì những đáng thương của bạn đã bị vứt vào một xó xỉnh nào đó rồi. Muốn được người khác trân trọng, bạn bắt buộc phải học cách trân trọng mình. Không ai quan tâm bạn, thì bạn hãy chính là người tiên phong trong công cuộc quan tâm bản thân mình. Đừng làm mình trở nên đáng thương, vì suy cho cùng, chẳng ai có đủ thời gian dành cho bạn mặc dù bạn có đáng thương thật hay không. Và nếu việc học cách trân trọng mình, không là tuổi 25 thì là tuổi nào?


Tôi sợ những ngày tháng khi thức dậy, mở mắt ra và không biết mình phải làm gì tiếp theo. Tôi muốn sống chứ không phải là tồn tại. Vì vậy, tôi cần mục tiêu để sống. xác định mục tiêu, nếu không là tuổi 25, thì là tuổi nào? Tình yêu, là một thứ đẹp đẽ, nhưng chưa phải là tất cả. Bởi xét cho cùng, tình yêu không thể ăn được và cũng không có giá trị trao đổi. Bạn không thể ngày nào cũng mở mắt ra và nhớ đến những việc không vừa ý trong cuộc tình của mình, rồi uể oải nằm tại chỗ chờ người yêu đến quan tâm và nhận lỗi. Có lẽ chẳng chàng trai nào có thể lâu dài với một cô gái suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu.

Cô gái à, bạn đang làm gì với cuộc đời của mình vậy? Bạn thả trôi nó theo dòng chảy của cuộc đời, trên tay không cầm vũ khí và bạn sẽ đối phó như thế nào với những cơn sóng dữ và những đoạn gấp khúc ngoài kia? Sống là cần có mục tiêu và cố gắng để đạt mục tiêu đó, chỉ như vậy, con người mới không cảm thấy mình mốc meo và meo mốc.

Bạn chỉ nắm trong tay một tình yêu không vững chắc, không giao dịch với tương lai, rồi khi bước sang tuổi 30, nhìn quanh đây ai cũng đang gặt quả chín sau những ngày lao động mệt mỏi, lúc đó không tình, không tiền, không nghề, bạn lấy gì làm điểm tựa để tiếp tục sống? Tại sao bạn sử cuộc đời mình như thế trong khi ngoài kia biết bao nhiều người đang cần bạn? Bạn không phải Đấng Cứu Thế vì vậy bạn sẽ chẳng ban ra được một phép màu nào cả, nhưng những việc bạn có thể làm để giúp đồng bào, nhân loại thì rất nhiều. Chỉ kể đến việc bạn trở thành người tốt, người tự chủ về kinh tế đã là một giúp ích cho đất nước rồi.


Làm người, không thể tham lam cô gái à. Cô không thể vừa muốn có thứ này lại không cam lòng để mất thứ kia. Ông bà ta đã dạy từ xưa rồi, tham chỉ đi đến kết quả cuối cùng là thâm mà thôi. Có một câu rất hay, để là bất cứ thứ gì, cũng đều phải trả giá. Và ngay cả là chủ của một đồ vật nào đó, cũng không ngoại lệ. Cô không thể muốn mua đồ đẹp, lại muốn tiêu xài thỏa thuê cho những sở thích khác, trong khi giá trị sức lao động của cô không cho phép cô làm điều đó. Để là chủ của cái gì, điều đó đồng nghĩa với việc cô phải chịu tích góp và hy sinh những sở thích khác.

Và bạn không thể chỉ suy xét mình đã hy sinh những gì mà lờ đi những thứ người khác đã hy sinh vì bạn. Và sau khi nhận ra bạn đã hy sinh quá nhiều, bạn quyết tâm bo bo giữ lấy những thứ của mình và chỉ tính đến lợi ích của mình đầu tiên. Không ai trong cuộc đời này có thể cho đi mãi mà không nhận lại bất cứ thứ gì. Bạn trở thành một con người nghĩ đến mình đầu tiên chỉ làm cho mọi người xa bạn nhanh hơn mà thôi. Ai rồi cũng sẽ mệt mỏi khi cứ phải hy sinh và hy sinh cho người khác.

Việc đặt mục tiêu trong cuộc sống và phấn đấu trở thành một con người đang sống, nếu không là tuổi 25 thì là tuổi nào?

 

vungoc

New Member
Tham gia
15/7/15
Bài viết
7
Được thích
8
#4
Gọi là có tồn tại chứ không gọi là đang sống
 

han22

New Member
Tham gia
8/4/17
Bài viết
347
Được thích
39
#5
phấn đấu và trở thành con người đang sống
 

vivi1753

Member
Tham gia
2/3/18
Bài viết
94
Được thích
28
#10
25 chưa lấy ck đã gọi là ế chưa?
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom