[Giải trí] Những câu chuyện ly kì tại bệnh viện Chợ Rẫy (phần 4)

Tham gia
4/9/16
Bài viết
2,224
Được thích
808
3702 #1

Cứ mỗi năm đến rằm tháng 7 là tôi lại cảm thấy mệt mỏi và hoang mang, vì những đêm trực ở bệnh viện tôi biết chắc thế nào tôi cũng sẽ bị "ghẹo", không chuyện này thì cũng sẽ có chuyện khác.

Câu chuyện số 11: Vong Theo Tại Bệnh Viện

Năm đó tôi đang là bác sĩ thực tập tại bệnh viện Chợ Rẫy. Tối hôm đó khoa cấp cứu có tiếp nhận một ca tai nạn giao thông, vỡ gan, tưởng chừng như đã ko còn cứu chữa được, nhưng với năng lực chuyên môn giỏi của các y bác sĩ hàng đầu, nên đã cứu sống được cho bệnh nhân này. Vài tuần sau mổ bệnh nhân đã tỉnh táo và được chuyển ra phòng ngoài.

Tôi tiếp xúc và nhận định đánh giá là bệnh nhân tỉnh táo, tôi mới hỏi chuyện, tại sao lại để ra nông nỗi như vậy thì chú mới kể rằng: lúc đó tôi đang chạy tới ngã tư Âu Cơ - Lạc Long Quân tự nhiên tôi thấy có một cô gái mặc áo trắng tóc dài đứng quơ tay gọi tôi, và tôi cũng chả hiểu sao tôi lại tăng ga và lao thẳng vào cột điện như vậy, và khi tỉnh dậy tôi thấy mình ở đây!!! Nghe tới đây tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường, tôi ngưng câu chuyện và tiếp tục công việc thăm khám của mình.

Sáng hôm sau tôi gặp được vợ của chú này, cô ấy bảo sao tối qua ổng cứ ngồi nói chuyện một mình nhưng cô có cảm giác như là ổng đang nói chuyện với ai đó, tôi ghi nhận và bắt đầu theo dõi. Tối hôm đó tầm 10h30 tôi ghé ngang phòng và tôi thấy chú ấy đang ngồi quay mặt vào tường và lẩm bẩm nói gì đó với ai. Tôi đứng theo dõi thật lâu và tôi thấy chú vẫn nói. Tôi bỏ đi về phòng, và quyết định sáng hôm sau khám và kiểm tra lại hệ thần kinh, sợ rằng lúc tai nạn chú té, đập đầu nhưng ko nhớ !!!

Thế là sáng đó tôi qua phòng, tôi thấy chú nằm dưới sàn cùng vợ, tôi tới lay chú dậy, chú ngồi lên giường để tôi khám, qua các phương pháp test thần kinh, tôi đánh giá chú hoàn toàn bình thường, tỉnh táo, không có dấu hiệu bất thường gì của thần kinh. Tôi hỏi thế sao tối qua trên giường không ngủ mà lại xuống sàn nằm. Chú bảo tối qua ngủ mà cứ bị khều rồi kéo giò quài nên sợ quá không ngủ được. Tôi hỏi ai kéo giò chú? Chú nói cái cô áo trắng hôm tôi gặp ở góc đường, sao mà cứ theo tôi quài!

Nghe tới đây tôi thấy bắt đầu rợn, tôi hỏi tiếp: vậy tối sao cứ ngôi nói chuyện một mình vậy? Chú bảo: đâu có, tôi nói chuyện với cô áo trắng đó luôn đó, cổ cứ theo tôi hoài, tôi nói tôi có vợ rồi, mà cổ cứ đòi theo, cổ nói yêu tôi này nọ, tôi không thích vậy nên tôi từ chối!!! Mà cổ toàn làm phiền tôi vào ban đêm, khó chịu lắm!!!

Sau khi nghe xong, tôi thấy không ổn, nên quyết đinh sẽ kê thêm thuốc an thần cho chú dễ ngủ, trước khi về phòng tôi còn dặn vợ chú: tối cô nên để một tấm hình hoặc một mặt phật để ngay đầu giường cho chú dễ ngủ (vì chú theo đạo Phật), sau đó tôi trở về phòng!!! Được một tuần sau chú khoẻ hẳn và xin xuất viện, tôi ký cho chú ra viện. Tối hôm đó tôi ghé phòng chú dặn dò mọi thứ, hẹn ngày tái khám, rồi đưa chú ra về. Bỗng nhiên tôi thấy lạnh người và bất chợt tôi bắt gặp được ánh mắt ở một góc tối trong góc, một cái bóng của một cô gái đang nhìn thẳng vào tôi, và khi tôi quay qua nhìn kỹ hơn, thì cái bóng đó biến mất...

Câu chuyện số 12: Cái Chết Bí Ẩn


Cách đây 2 năm tôi có tiếp nhận điều trị một ca bệnh nhân, cô ấy 20 tuổi, khi vào viện cô ấy được chẩn đoán là suy nhược thần kinh, đau đầu và mất ngủ, trầm cảm. Tôi tiếp xúc với cô ấy, thăm khám và điều trị, tôi hỏi cô ấy bị mất ngủ lâu chưa, đau đầu bao lâu rồi?

Cô ấy kể: có bạn trai đang đi nghĩa vụ ở Tây Ninh, ngày đó cô lên thăm bạn cô, trong lúc dạo chơi trong rừng thì cô và bạn cô có đi ngang một ngôi mộ, cô tò mò và vô tình đọc tên trên ngôi mộ đó. Sau khi từ doanh trại trở về nhà, cô có cảm giác bị đau đầu, ban đầu cô chỉ nghĩ là đi nắng nên về bị đau là chuyện bình thường, nhưng cơn đau này kéo dài từ ngày này sang ngày khác, cô dùng thuốc để chống chọi lại. Khi có thuốc thì đỡ, không có thuốc thì lại đau, và đôi lúc trong cơn đau cô lại thấp thoáng thấy bóng hình một người đàn ông mặc đồ lính, cô sợ lắm và tình trạng này kéo dài khiến cô bị mất ngủ.

Kể từ khi cô bị đau đầu thì mối quan hệ giữa cô và bạn trai cũng dần dần bị tan vỡ rồi chia tay, với áp lực công việc và chuyện tình cảm chi phối khiến cô bị stress trầm trọng và mất ngủ nặng, thân thể cô tiều tuỵ thấy rõ, rồi cũng chạy chữa nhiều bên Tây y nhưng không có kết quả, cuối cùng cô được khuyên là qua đông y châm cứu sẽ ổn hơn, và cô đến đây được tôi điều trị. Sau khi nghe câu chuyện của cô, tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong câu chuyện này nhưng tôi lại không để tâm cho lắm và tiếp tục điều trị.

Được 2 tuần điều trị cô cảm thấy ổn hơn, ngủ được nhiều hơn, da mặt hồng hào lại. Mỗi ngày tôi điều đến động viên tinh thần và thăm khám cô, tôi cảm thấy vui vì bệnh nhân đang dần hồi phục nhưng cô ấy lại nói với tôi là lại nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lúc nào cũng đứng ngay cửa hoặc đầu giường nhìn cô, tôi bắt đầu đặt nghi vấn tại đây.

Tối ấy tôi trực, tôi thử ghé phòng cô ấy và chỉ đứng nép bên cửa sổ để theo dõi. Tôi thấy vẻ mặt hoảng sợ, tay ôm cái mền run run nhìn chầm chầm về phía cửa chính, ánh mặt như người mất hồn, tôi trở về phòng và suy nghĩ nên cho cô ấy thuốc an thần. Sáng hôm sau tôi tới và tiếp xúc với cô ấy, cô ấy kể lại gặp người đàn ông ấy. Tôi hiểu được phần nào câu chuyện, tôi vỗ vai động viên cô ấy, cô mỉm cười nhẹ cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.

Rồi một tháng cũng trôi qua, quá trình điều trị có hiệu quả, tôi dự tính cho cô ấy xuất viện về nhà để cảm thấy thoải mái hơn không khí bệnh viện. Tối hôm đấy tôi trực, tôi ghi hồ sơ xuất viện cho cô ấy. Đêm khuya thanh vắng tôi lại cảm thấy đói bụng nên đi xuống căn tin để ăn, tôi đi qua dãy hành lang lầu 1 thì bỗng nhiên vụt 1 phát rớt xuống trước mặt tôi. Tôi vội vã chạy ra nhìn từ ban công xuống, tôi thấy một người đàn ông đang ôm cô bệnh nhân mà tôi đang điều trị, và bất chợt người đàn ông này quay lên nhìn tôi bằng một ánh mắt khiến tim tôi như đập mạnh dần lên, tôi tính la lên là: "đừng đụng vào người nạn nhân" nhưng tôi suy nghĩ lại giờ này thì bệnh viện đã đóng cửa thì làm sao có ai vô được và làm sao chỉ vừa tít tắc đã ra ôm chầm lấy nạn nhân?

Tôi vội vàng chạy xuống, nhưng đã quá muộn, tôi kiểm tra tim và sinh hiệu thì mọi thứ đã quá muộn, ngưng tim ngưng thở, máu miệng máu mũi trào ra, có thể đã vỡ hộp sọ, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn chứa đầy nỗi hoang mang. Sau khi tiếp xúc và ko xử trí được gì nữa, tôi báo lãnh đạo và công an đến để giải quyết những gì còn lại, nhưng tôi vẫn thắc mắc người đàn ông đó là ai? Tại sao lại ôm chầm lấy cô gái đó và tại sao khi tôi xuất hiện thì lại không thấy người đàn ông đó nữa? Và tôi bị ám ảnh bởi cái nhìn đầy ma mị ấy gần 6 tháng trời, liệu đó có thực sự là con người hay là một hồn ma? Tại sao cô gái ấy đang phục hồi tốt mà lại tự tử? Vẫn còn là một ẩn khúc mà tôi chưa tìm ra được câu trả lời...

Câu chuyện số 13: Rằm Tháng 7


Cứ mỗi năm đến rằm tháng 7 là tôi lại cảm thấy mệt mỏi và hoang mang, vì những đêm trực ở bệnh viện tôi biết chắc thế nào tôi cũng sẽ bị "ghẹo", không chuyện này thì cũng sẽ có chuyện khác.

Cách đây không lâu, phía ngoài phòng của tôi có 1 ca tự tử nhảy từ trên lầu nhảy xuống rớt kế bên phòng tôi. Trưa hôm ấy cả khoa cấp cứu rần rần khiến tôi không ngủ được, tôi lo lắng, nhảy đâu sao rơi ngay kế bên phòng, tối nay không biết có gặp hay không? Y như rằng đêm ấy, tôi đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng gọi loáng thoáng trong gió "bác sĩ ơi, cứu tôi với", tôi giật mình tỉnh giấc mở cửa ra thì không thấy ai. Tôi vô ngủ tiếp thì lại nghe, trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy hình ảnh của người vừa tự tử trưa nay, mặt đầy máu đang đứng ngay đầu giường tôi, tôi bàng hoàng tỉnh giấc thì lại không thấy nữa.

Rồi những lần trực tại khoa, tôi lại bị ghẹo, tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi nghe tiếng nói "phòng abc giường xyz có bệnh nhân trở bệnh" tôi vội chạy ra thì bệnh nhân đang ngủ khò, tôi biết mình đã "gặp" nên về phòng ngủ luôn, có đôi lúc "học" gọi tôi có bệnh trở thiệt chạy ra tới nơi thì người nhà bệnh nhân bảo "trời may quá, tính chạy qua gặp bác sĩ mà bác sĩ đã tới rồi", tôi mới ngạc nhiên "ủa nãy có người kêu con, báo là bệnh nhân đang sốt nên con mới ra coi", người nhà mới nói "dạ đâu có, nãy giờ tôi chỉ định kêu bác sĩ mà bác sĩ đã tới"...

Rồi đôi lúc tôi lại nghe tiếng bước chân đi, chạy rần rần mặc dù đang trong đêm khuya, nhiều lần "họ" gõ cửa phòng tôi, tôi không dậy cũng không được, mà dậy rồi ra chẳng có ai, cứ bị gõ cửa miết tôi ra phòng hành chánh ngồi ghi hồ sơ đến sáng... rồi có đôi lần tôi đi thang máy, lại gặp "họ" đi vào, đi tận 2 người, mặc đồ y tá, đẩy băng ca trên đó không có ai nằm, nhìn xuống chả thấy chân đâu, tôi cảm thấy hoang mang nên chẳng thốt nên lời... và có đôi lần như vậy tôi gọi là Rằm Tháng 7...

Tác giả: Lê Công Thành
Share: Thảo Bube​

 
Last edited by a moderator:

aboyit

Active Member
Tham gia
16/12/16
Bài viết
871
Được thích
85
#5
sao bài viết này lại xuất hiện trên trang công nghệ như thế này được nhỉ ?
 

aboyit

Active Member
Tham gia
16/12/16
Bài viết
871
Được thích
85
#7
kaka tưởng rw cái máy x cờ quang 8D chứ
 

Theo dõi Youtube

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom