Mẹ tôi!

Tham gia
6/3/14
Bài viết
2
Được thích
2
2055 #1
Mẹ tôi sợ ngày Tết. Trong kí ức của tôi ngày ấy, khi cái Tết cận kề, mẹ tôi thường đến nhà bà con, xin lại mớ quần áo cũ, tới tối lại chong đèn cắt sửa lại, sao cho vừa vặn hai
đứa con thơ. Khi đã có được một chút hiểu biết và định hình được như thế nào là nỗi đau,
tôi chua xót nhận ra ngày Tết mẹ còn mang một nỗi sợ lớn hơn hết thảy: Sợ những ngày
Tết của cái thời còn đốt pháo, ba cặm cụi vun vén mấy chậu cúc đón Tết, lại trở về trong
tâm trí người đàn bà cả đời mang gương mặt của những nỗi đau…
Đứa con đầu lòng của mẹ không phải là tôi. Anh Hai được sinh ra trong ngày nắng vẫn
còn đâu đó xa xôi lắm, mà gió mùa chỉ chực luồn rít qua tai. Chuyến xe đò cuối ngày
không mang ba về kịp với anh Hai. Từ dạo anh Hai mất, mẹ không còn bán buôn ở chợ
nữa. Rồi ba đi, nhà còn mỗi chiếc xe bò, ngày hai lượt cho hàng xóm thuê. Cậu mợ cưu
mang, trao cho mẹ cái nghề tráng bánh ướt, vừa bỏ quán vừa đạp xe dạo đi bán. Những
ngày hết gạo ăn bánh ướt thay cơm. Những ngày còn gạo lụi cụi đem bát xuống ngoại xin
thức ăn về.
Vào đại học, hai chị em trọ học xa nhà, ngày nào mẹ cũng gọi cho tôi. Thuê trọ ngày đầu,
ngày sau đã thấy mẹ gởi đồ lỉnh khỉnh những túi là túi. Con dao nhỏ, mấy đôi đũa, cái
nồi, cái chén, cả lọ muối, lọ tiêu…Tôi gọi về nhà, hỏi mẹ, gởi ra hết thì lấy gì mẹ dùng,
mẹ cười khề khà, bảo: “Mẹ ở nhà một mình, đói khi nào ăn khi đó, cần gì mấy thứ lặt vặt
này, gởi ra cho tụi bây dùng, khỏi mua, đỡ tốn!”
Cả năm trời học xa nhà chỉ được gặp thầy cô giáo cũ vào ngày Tết và ngày 20/11. Sáng
ngày 20, tôi đã vội bắt xe về cho kịp với lũ bạn đi đến thăm thầy cô giáo cũ, rồi chiều lại
lật đật đón xe ra, có khi chẳng kịp về nhà. Mãi đến năm cuối đại học, tôi mới phát hiện ra
ngày 20/11 còn là ngày sinh nhật của mẹ tôi. Đã bao mùa 20/11, tôi tri ân những thầy cô
dạy tôi con chữ mà quên mất rằng vẫn còn có một “người thầy” đã miệt mài dạy tôi nên
người. Bài học mẹ dạy tôi không có trong sách vở. Mẹ trao cho tôi hình hài, trao cho tôi
sự sống, và tôi sẽ tự mình bước đi. Dẫu còn lắm chông gai, tôi vẫn có mẹ trong bộn bề
đời thường đi bên cạnh tôi qua những mưa cùng nắng. Và có mẹ, tôi có cả một bầu trời…
 

Theo dõi Youtube

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom