- Tham gia
- 17/2/14
- Bài viết
- 8
- Được thích
- 11
2263
#1
Bà Tôi
Lúc còn khỏe, bà làm ruộng bằng ba bốn lần người khác. Đi đâu ai hỏi con cháu nhà ai tôi chỉ cần nói cháu bà Tâm thì ai cũng biết, những lúc như thế tôi phổng hết cả mũi. Bà hay dẫn tôi đi thăm đồng, chỉ đám này, đám kia của nhà mình; đám này bà bán lúa lấy tiền, đám kia thì để dành gửi cho nhà tôi. Tôi thích nhất là mùa gặt, bà thì dựng rạ lên còn tôi thì chạy lăng quăng bên những cây rạ đó hay bắt những con cua bò ra khỏi hang cùng đám bạn. Khi phơi lúa, bị những cơn mưa bất chợt tôi lại cùng bà vội vàng tủ bạt, có lần tay chân tôi cứ lóng ngóng không tủ kịp, lúa ướt hết cả, tôi sợ quá ngồi khóc tu tu, bà xoa đầu bảo: ”không sao đâu con, ướt thì ngày mai phơi lại”. Những đêm sáng trăng, tôi chạy chơi trên cánh đồng cùng lũ bạn, có đêm mãi chơi quên mất giờ về bà phải chống gậy đi kiếm, tìm thấy tôi bà không nói gì, tôi cũng chỉ lấm lét đi về theo sợ bà mắng. Vì mắt kém nên bà vấp té, tôi hoảng qua đỡ bà dậy mếu máo khóc:”từ nay con không giám về muộn nữa đâu bà ơi!”. Bà chỉ bảo:”Bà không sao, lần sau nhớ giờ mà về nghen con!”. Sau lần ấy tôi không bao giờ về quá 9h nữa. Bây giờ mỗi lần về quê đi ngang qua những đám ruộng mà ngày xưa chạy chơi hay khoản sân phơi lúa trước nhà, những hình ảnh ấy lại hiện về rõ mồn một trong tâm trí tôi cứ như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Giờ bà tôi đã yếu hơn trước nên phải ra ở cùng gia đình tôi, trí nhớ không còn minh mẫn như xưa nhưng lúc nào bà cũng lo nghĩ cho tôi. Các cô tôi lên thăm bà lần nào bà cũng hỏi xin tiền, hỏi sao thì bà bảo:” tao cho thằng Nguyên nó đi học”. Cái ngày tôi phải vào trường tiếp tục việc học, bà cứ nhắc ông lấy tiền cho cháu nó đi học. Bà lẫn nhưng lo cho tôi thì bà không bao giờ quên. Tôi thương bà lắm, tôi chỉ mong sao bà mạnh khỏe tới lúc tôi thành công trong cuộc sống, mang được cháu dâu về ra mắt bà.
Last edited by a moderator: