2307
#1

Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, nôm na như là nếu đã lỡ phải mơ thì chắc chắn phải mơ cho lớn, một giấc mơ hoàn vũ. Vậy, liệu thực sự có cần phải như vậy không?
Không thể phủ nhận rằng, ước mơ trong một đời người tương đối quan trọng. Nó nói lên được những khao khát, những hoài bão, và kéo theo đó là những động lực thôi thúc bản thân phải tiếp tục hành động và phát triển không ngừng cho ước mơ đời mình. Quay trở lại câu hỏi, vậy thật sự chúng ta phải mơ lớn đến thế ?
Tôi nghĩ là không. Vì sao? Vì chẳng ai có thể đảm bảo được với tôi rằng, khi mơ lớn đến vậy thì bản thân chúng ta thật sự hạnh phúc. Chẳng ai cả. Và tôi cam đoan rằng chẳng phải thứ to lớn nào cũng mang lại hạnh phúc. Đôi khi những mong ước nhỏ nhoi thôi, lại mang ý nghĩa đến lạ thường. Những thứ nhỏ nhoi ấy có khi là mơ được một lần đi Sài Gòn chơi từ một em trẻ ở vùng sâu. Mơ được ăn một món mẹ nấu của một bạn phải xuất khẩu lao động nước ngoài. Mơ được cùng vợ tản bộ hàng cây số trên phố cổ như thời trẻ nhưng không đủ sức khoẻ vì cả hai đã ngoài bát tuần.
Và nếu chúng ta sâu sắc hơn, thì chẳng có giấc mơ nào gọi là nhỏ cả. Đó đều là những điều lớn lao với một ai đó. Và trong mùa dịch bệnh này, chúng ta dễ dàng nhận thấy việc đơn giản chỉ là được dắt xe ra và đi đến chỗ làm thôi cũng là một ước mơ to lớn như thế nào đối với những người đã thất nghiệp hàng trăm ngày qua. Trong khi trước kia có người đã chán ngấy việc đó.
Đôi khi là vậy, con người trải qua hàng triệu năm tiến hoá, đã quen với việc phấn khích trước những gì to lớn. Chức vụ phải làm mọi cách trèo lên để làm to, Nhà cửa cũng ngày càng xây hơn to hơn, ..v.v. Nhưng lại quên rằng đôi khi những điều nhỏ bé đó chính là cốt lõi để tạo nên cuộc sống. Vì vũ trụ này vốn dĩ cũng chỉ được cấu tạo từ các hạt mà thôi. Vì vậy, mơ thì cứ thôi, lớn hay nhỏ gì cũng được, miễn là chúng ta hạnh phúc với nó và cố hết mình để biến nó thành sự thật.
Tác giả: Lâm Trọng Nhân (FB)
Xem thêm:
Last edited by a moderator: