[CS] Người yêu bạn năm ây, họ còn ở bên bạn không?

Músky Chesse

New Member
Tham gia
5/9/21
Bài viết
7
Được thích
0
907 #1


Chào mọi người, hôm nay trong lúc nghỉ trưa, đồng nghiệp của tôi có nhận được một kiện hàng nho nhỏ. Tôi quay sang hỏi đó là món gì mà trông nét mặt cô ấy cứ lấm la lấm lét thế. Cô ấy liếc ngang liếc dọc thêm một hồi rồi ra hiệu bảo tôi dịch cái ghế lại về phía gần cô ấy.

Thú thật trong một phút ngỡ ngàng thấy cái vật màu trăng trắng trong hộp tôi cứ ngỡ cô ấy mua "mai thúy".
Xin thứ lỗi cho cái đầu óc không được bình thường này của tôi.
Cô ấy mua là một chiếc khắn voan trắng, chính là loại dài thườn thượt dành cho cô dâu mọi người ạ. Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy định lấy chồng sao nhưng đáp lại lời hỏi thăm đầy thiện chí của tôi thì cô ấy chỉ phóng cho tôi một ánh nhìn sắc lẹm.
Thật ra cô ấy chưa có bạn trai.
Trước đây có lần tôi nghe loáng thoáng được một vài câu nói bông đùa. Sau khi ghép các dữ kiện lại thì thấy có vẻ cô ấy cũng từng thích một người rất lâu. Nhưng chữ lâu của cô ấy lại không khắc họa bằng nhiều năm. Cô ấy chỉ là thích một người trong khoảng thời gian tầm gần một năm rưỡi.
Sau này cô ấy kể tường tận cho tôi nghe, hóa ra người cô ấy thích là đồng nghiệp ở công ty cũ.
Hồi ấy, công ty mở đợt tuyển dụng người. Không biết do may mắn hay do “số” mà hai người họ lại được tuyển cùng vào một bộ phận với chức danh là nhân viên thời vụ.
Lúc đó hai con người hừng hực khí thế của tuổi trẻ, buôn ba, ngụp lặn trong đống tài liệu chất cao từ sàn cho tới tận gần trần nhà.
Cô ấy kể, lúc mới trúng tuyển cô ấy vui sướng lắm, nghĩ đời mình sắp sang trang vì được làm việc trong một công ty lớn, có bề thế. Nhưng áp lực công việc, sự canh tranh có phần hơi xấu tính của các đồng nghiệp nơi đây khiến cô ấy mệt mỏi. Có những đêm cô ấy về đến nhà khi đồng hồ chỉ 10 giờ tối, sáng hôm sau lại tất bật ra khỏi nhà vào lúc 6 giờ 30.
Tôi hỏi đồng nghiệp của mình rằng áp lực như vậy sao không tìm một công ty khác, dù gì bản chất cô ấy cũng không thích hợp với công việc này. Nhưng sau đó cô ấy trả lời tôi rằng cô ấy không nỡ.
Mọi người biết không, đồng nghiệp của tôi nói rằng có những bữa trưa cô ấy chỉ ăn qua loa một cái bánh mì không, cả miệng khô khốc, đắng ngắt, vừa ăn vừa gõ bàn phím nhoay nhoáy. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ấy cảm thấy mình không đơn côi, bên cạnh, chàng trai vào cùng lúc với cô ấy cũng đang cắm cúi chúi đầu vào cái máy tính của mình. Bên cạnh chàng trai đó là hộp cơm đã nguội ngắt từ bao giờ.
Suốt một thời gian dài, đồng nghiệp của tôi lấy anh chàng kia làm một tấm gương sáng. Mỗi lần cô ấy chán nản thì lại tìm đến anh ta. Mỗi một câu “cố lên” của chàng trai đó như sợi dây thừng duy nhất níu kéo cô ấy ở lại cái môi trường làm việc khắc nghiệt này.
Cuối cùng, hai người cũng kết thúc việc làm thời vụ và được nhận vào làm nhân viên chính thức.
Cô ấy kể ở công ty cũ có một cái ban công, nhưng vì nó ở ngay cạnh phòng thu gom rác thải của tầng nên ít người đến đó lắm. Chính vì vậy mà chỗ này như đại bản doanh dành riêng cho hai con ma mới là cô ấy và chàng trai kia.
Đọc đến đây bạn có thắc mắc gì không? Tôi thì có đấy.
Tôi hỏi cô ấy rằng hai người họ có tình cảm gì với nhau không? Cô ấy trả lời.
- Có.
Có, ít nhất là có thiện cảm.
Họ nói với nhau rất nhiều về tương lai.
Chàng trai nói về những dự định, những bước đường thăng tiến. Cô gái thì nói về những ước mơ bình dị như một ngôi nhà, cuộc sống sau này của hai con người.
Họ cứ như vậy nói với nhau tất cả những thứ bản thân mong cầu, dĩ nhiên, họ rất thật lòng, cũng muốn có ý định vun đắp cho tương lai.
Nhưng lúc này thì lại có chuyện xảy ra, công ty yêu cầu bộ phận của họ cắt giảm người.
Đồng nghiệp của tôi kể rằng, dù cho thời gian qua có tình yêu làm sợi dây thừng níu kéo cô ấy ở lại với công việc này, nhưng bản chất cô ấy lại không hề vui vẻ, cũng không hề có sự hào hứng trong sáng tạo. Mỗi ngày cứ nghĩ việc phải đến công ty làm là cô ấy lại mệt mỏi. Vậy nên, cô ấy muốn nhân cơ hội này tìm một phương trời khác. Trùng hợp, văn phòng tôi lúc ấy cũng đang tuyển người.
Và dĩ nhiên, sau đó hai người cãi nhau.
Không một ai chịu nhường ai, cũng không một ai chịu lùi bước.
Anh chàng ấy tiếp tục ở lại thành thị bon chen, còn cô gái thì về miền quê sống những ngày tháng thanh nhàn và chậm nhịp.
Câu chuyện này làm tôi nhớ đến Tiểu Hiểu và Kiến Thanh. Trong chuyện tình đẹp như vậy mà cuối cùng cũng không không thắng nổi số mệnh.
Câu chuyện này cũng phản ánh rất rõ ràng hiện thực kiểu yêu đương của chúng ta hiện nay. Em thì cần sự đảm bảo, còn anh lại cứ mải mê phấn đấu cho tương lai.
Vậy chúng ta có sai không?
Tôi nghĩ họ không sai, chúng ta cũng không sai. Nếu có sai thì chắc là do thời điểm chưa đúng.
“Nếu anh có dũng khí cùng em lên tàu, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời”.
“Nếu em bằng lòng ở lại cùng anh nỗ lực, chúng ta có lẽ đã có một mái nhà”.
Cô đồng nghiệp của tôi cũng như Tiểu Hiểu, bỏ lại tình yêu để đi về nơi thuộc về mình.
Chớp mắt cô ấy đã làm đồng nghiệp của tôi được hai năm.
Trong hai năm này ngày nào cô ấy cũng như một mặt trời nhỏ tích cực. hăng hái làm việc, hăng hái ăn uống vui chơi.
Dĩ nhiên, năng lực của cô ấy rất mạnh, giải quyết công việc rất nhanh chóng, tiền lương cuối dự án cũng rất cao.
Nếu như có hôm nào “mặt trời nhỏ” ủ dột như trời không nắng, lại còn lắm mây mù thì chắc có lẽ là do hôm đó mẹ cô ấy lại giục lấy chồng.
Gần đây cô ấy có đi xem mắt. Đối tượng là người đợt Tết vừa rồi cô ấy vô tình gặp trong một lần đi lễ chùa. Hai con người xa lạ, gặp nhau có một lần rồi dính đến tận bây giờ.
Tôi hỏi cô ấy là đã chấp nhận số phận rồi sao? Cô ấy xoay chiếc bút bi trên tay rồi chầm chậm dùng giọng điêụ thâm trầm giả dạng thầy tôi nói chuyện.
- Con người ấy à vẫn cứ phải tiến về phía trước thôi, không thể nào mãi treo cổ trên một cái cây được. Tớ cũng được quyền mưu cầu hạnh phúc chứ.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy.
- Nói tiếng người đi.
Quả nhiên, chiếc bút bi trên tay rơi bộp phát xuống bàn.
- Đẹp trai lắm. Đẹp trai như vậy mà không hốt thì lão nương thấy có lỗi với đời.
Tuy bạn tôi nông cạn, thiển cận và đam mê tửu sắc nhưng cũng phải nói rõ một điều, chàng trai xem mắt của cô ấy cũng không tệ.
Vốn anh ta đang làm việc ở cùng thành phố với cậu trai cũ kia, sau khi cô bạn đồng nghiệp của tôi nhận lời đi xem phim thì anh ta đã không ngần ngại đi mấy chục cây số để về gặp mặt trong đêm rồi sáng hôm sau lại vội vàng quay lại thành phố.
Có lẽ, cô bạn tôi cảm động vì chuyện này.
Tôi thấy mọi người thường nói với nhau là để xem một chuyện tình có đi đến cuối cùng hay không thì cần phải nhìn vào duyên phận.
Có người ở bên nhau hàng chục năm, lại chỉ trong chớp mắt đã chia ly, chia cắt. Nhưng có người mới vừa gặp nhau có đôi ba lần lại nắm tay nhau đi đến tận cùng.
Tôi rất thích một câu nói:
“Nếu đã là của bạn, đi một vòng trái đất cũng quay về bên bạn.
Đã không thuộc về bạn, dù có nắm chặt trong tay thì cũng sẽ rơi vãi mà thôi”.
Tôi tin vào duyên phận, cũng tin rằng sau này bản thân rồi sẽ gặp được một người, một người bằng lòng ở bên cạnh tôi, cùng tôi trải qua những năm tháng bãi bể nương dâu. Bình an cũng được, sóng gió cũng xong.
Tôi sẽ gặp, đương nhiên, bạn cũng sẽ gặp được.
Vậy nên có những chuyện đừng nắm mãi không buông.
Có những người, đừng giữ mãi trong lòng.
Người muốn đi, chuyện muốn kết thúc hãy cứ để nó trôi đi.
Bạn không bắt được gió,
Bàn tay bạn cũng không nên nắm chặt hạt cát không buông.
Cái duy nhất bạn có thể làm là sống thật tốt, người có duyên với bạn sớm hay muộn cũng sẽ đến mà thôi.

Tác giả: Leng Tiêu
Xem thêm:
 

Chaffee

Well-Known Member
Tham gia
13/2/14
Bài viết
1,838
Được thích
1,196
#2
Nghĩ về quá khứ, chúng ta nên cảm thấy may mắn vì đã được trải qua những quãng thời gian đẹp, có cơ hội gặp người chúng ta yêu thương.
Đừng nên tiếc nuối về việc đó, quá khứ là bước đệm chứ đừng nên là sợi dây níu kéo tương lai.
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom