4418
#1
Thực ra, nguyên gốc của tựa bài là "We Are the Generation That Doesn’t Want Relationships", tức là "Chúng ta là thế hệ không muốn có mối quan hệ nào cả" nhưng cụm từ "relationship" nếu như dịch nghĩa gốc thì rất tối nghĩa, nên TECHRUM chuyển sang thành "yêu" nhưng vẫn cố gắng giữ tính nguyên vẹn ý nghĩa của nó dù có chút chỉnh sửa.
Các bạn cũng có thể nghe chút nhạc không lời trước khi đọc bài viết này hoặc không thì cũng không sao. Nào, hãy cùng bắt đầu thôi!
Chúng ta muốn 1 bữa hẹn hò vào sáng chủ nhật, một người nào đó để chuyện trò trong lúc mệt mỏi, một người nào đó đặt món taco vào thứ 3, một người nào đó nhắn tin chúc buổi sáng thứ 4.
Chúng ta chúc mừng cho những người bạn, người quen ở các đám cưới mà chúng ta được mời. Chúng ta lại thắc mắc rằng họ đã làm điều đó như thế nào? Làm thế nào họ tìm thấy hạnh phúc mãi mãi về sau như thế? Nhưng chúng ta là một thế hệ không muốn yêu. Chúng ta quẹt sang trái (tức dùng Tinder) với hi vọng tìm được người phù hợp. Chúng ta tìm người yêu như là một món hàng đặc biệt cho bản thân mình giống như yêu cầu của Postmate.
Chúng ta đọc "5 dấu hiệu cho thấy chàng thích bạn" và "7 cách khiến cô ấy phải lòng bạn" với hi vọng người xa lạ ấy thành người yêu của mình và bước vào một mối quan hệ. Chúng ta đầu tư nhiều thời gian vào hồ sơ Tinder hơn là tính cách thật của bản thân. Tuy nhiên, chúng ta lại không hề muốn có một mối quan hệ.
Chúng ta nhắn tin hẹn hò bí mật gặp nhau, gặp nhau cùng nói chuyện trên trời dưới đất cả tiếng đồng hồ rồi mới đi về nhà và sau đó lại tiếp tục nói chuyện qua tin nhắn. Chúng ta từ bỏ hết những cơ hội để thực sự kết nối với nhau bằng cách chơi trò chơi mà không ai là người chiến thắng.
Chúng ta chơi những trò chơi như "ai ít cảm xúc nhất", "ai ít quan tâm hơn", "ai lạnh lùng hơn", "ai làm ngơ tin nhắn nhiều hơn",.... đủ thể loại và để rồi kết quả chúng ta nhận lại được chính là "chả có ai quan tâm mình cả", "cảm thấy mình cô đơn quá".
Chúng ta mong muốn có được một mối quan hệ nhưng chúng ta lại không muốn bỏ công sức ra để làm điều đó thành hiện thực. Chúng ta lại nắm tay nhau nhưng lại không nhìn vào mắt nhau, cứ nói chuyện đùa giỡn mà không hề có một cuộc nói chuyện nào gọi là nghiêm túc.
Chúng ta muốn có sự kết nối với nhau một cách sâu sắc trong khi vẫn giữ lấy những thứ nông cạn. Chúng ta khao khát một tình yêu của loạt bộ phim mà chúng ta từng xem nhưng thực lòng không hề sẵn sàng cho việc đó.
Chúng ta muốn ai đó nắm tay nhưng không muốn dùng sức mạnh làm người đó tổn thương. Chúng ta muốn những câu tán tỉnh theo kiểu sến súa nhưng lại không muốn được tán vì điều đó có khả năng gặp thất bại cao.
Chúng ta muốn được ôm lấy và được ẵm lên cao nhưng đồng thời vẫn muốn bản thân được an toàn, độc lập, tự đứng vững trên đôi chân của mình ở mặt đất. Chúng ta muốn tiếp tục theo đuổi ý tưởng về một tình yêu nhưng lại không muốn thực sự rơi vào nó.
Chúng ta muốn có thành quả nhưng lại không muốn có rủi ro. Chúng ta muốn có sự kết nối một cách vừa đủ nhưng không quá nhiều. Chúng ta muốn cam kết với nhau chỉ một chút nhưng không nhiều. Chúng ta đi một cách chậm rãi để biết mối quan hệ sẽ đi đến đâu, chỉ là đi chơi với nhau một chút đã.
Chúng ta đặt một chân bên ngoài cửa, chúng ta mở một mắt và giữ khoảng cách trong tầm tay với người đó, đùa giỡn với cảm xúc của họ nhưng trên hết là cũng tự đùa giỡn với chính bản thân. Khi mọi thứ bỗng dưng quá gần với thực tế thì chúng ta lại tự động bỏ chạy đi.
Chúng ta bỏ trốn ngay và liền rời khỏi ngay lập tức như thể có ai đó phát hiện ra vậy. Dù sao thì ngoài biển khơi kia, cá vẫn còn rất nhiều. Vẫn sẽ còn cơ hội khác để chúng ta tìm kiếm tình yêu. Chỉ có điều, 2 từ "tìm" và "giữ" hoàn toàn không hề giống nhau....
Chúng ta không muốn đóng gói hành lí của mình hoặc tệ hơn là giúp ai đó mở gói hành lí của họ. Chúng ta muốn giữ những điều xấu xí đằng sau bằng sự che đậy, che giấu những điểm không hoàn hảo bằng bộ lọc Instagram, chọn một tập phim khác trên Netflix thay vì nhìn vào thực tế.
Chúng ta thích ý tưởng yêu ai đó bất chấp những khuyết điểm của họ, vậy mà chính chúng ta vẫn cất giữ những cái xấu xí đó của mình trong tủ và cảm thấy thật là hạnh phúc, vì không bao giờ chúng ta muốn ai đó hay gần hơn là người yêu, lại nhìn thấy được những điều đó.
Chúng ta cảm thấy có quyền được yêu, giống như cảm thấy có quyền làm việc toàn thời gian khi ra trường. Những danh hiệu dành cho tất cả mọi người, khi ở thời tuổi trẻ đã dạy cho chúng ta rằng, nếu chúng ta muốn điều gì đó thì chúng ta xứng đáng có được nó.
Những bộ phim trên Disney mà chúng ta hay xem đã dạy chúng ta về tình yêu đích thực, người bạn tâm giao (hoặc người yêu lí tưởng, soul mates) và cái gọi là "hạnh phúc mãi mãi về sau". Dù vậy, chúng ta đã không thực sự cố gắng và tự hỏi tại sao hoàng tử của chúng ta lại không xuất hiện?
Chúng ta ngồi nhìn thẫn thờ xung quanh, buồn bã rằng công chúa của đời mình mãi mà không tìm thấy đâu. Thế thì những gì của hạnh phúc mà chúng ta mong muốn ở đâu rồi nhỉ? Chúng ta vẫn đang ở thực tại cơ mà? Đâu là mối quan hệ mà chúng ta xứng đáng có được? Tình yêu đích thực mà chúng ta đã được hứa hẹn nằm ở đâu rồi?
Chúng ta muốn một chỗ để chứa mình, không phải là một con người. Chúng ta muốn một cơ thể ấm áp, không phải là một người yêu. Chúng ta muốn ai đó ngồi cạnh mình trên chiếc ghế dài, khi chúng ta lướt qua các tin tức một cách vô định, mở một ứng dụng nhằm đánh lạc hướng bản thân khỏi cuộc sống thực tại của mình.
Chúng ta muốn đi theo con đường như thế này, rằng bản thân giả vờ như không có cảm xúc gì cả trong khi muốn thổ lộ tâm tư hay một điều gì đó, muốn được ai đó cưng chiều nhưng lại cũng không muốn cần một ai đó.
Chúng ta luôn nghĩ mấy trò chơi như kể trên hoặc là tương tự, tạo ra đủ thứ đủ kiểu rằng chỉ để kiểm tra xem người đó sẽ theo mình hay không dù bản thân thậm chí còn không hiểu hết về điều đó.
Chúng ta ngồi xung quanh với bạn bè thảo luận về luật chơi hay những điều về tình yêu nào đấy nhưng thậm chí không ai hiểu hết những gì mà chúng ta đang cố gắng làm với nó.
Vì sau cùng, chúng ta cảm thấy rối bời, rồi loạn hết cả lên vì thực tế chúng ta không phải là không muốn được yêu thương, mà là rất khao khát, ngày đêm tìm kiếm và mong muốn có được điều đó. Bởi lẽ, ai mà chả muốn được yêu, phải không?
TECHRUM cũng có một câu hỏi như thế này:
Trong cuộc sống, khi tình cảm trở thành một nhu cầu thiết yếu trong đời sống tinh thần của mỗi người, có lẽ bản thân ai cũng sẽ muốn yêu và được yêu. Tuy nhiên, không ít chúng ta đã quay cuồng, vướng vào một mớ hỗn độn giữa bộn bề cuộc đời và vô vàn lí do khác.
Từ đó lại vô tình khiến con người đánh mất niềm tin vào việc mở lòng cho một ai khác bước vào thế giới của bản thân. Vậy thì điều gì đã khiến bản thân họ (đôi khi là ngay cả chính chúng ta) trở nên như vậy và phải làm thế nào để có thể thoát khỏi tình trạng nêu trên?
Từ đó lại vô tình khiến con người đánh mất niềm tin vào việc mở lòng cho một ai khác bước vào thế giới của bản thân. Vậy thì điều gì đã khiến bản thân họ (đôi khi là ngay cả chính chúng ta) trở nên như vậy và phải làm thế nào để có thể thoát khỏi tình trạng nêu trên?
Và TECHRUM cũng đã phỏng vấn 2 bạn nữ của 2 trường đại học ở TP.HCM (2 bạn này xin được ẩn danh) và cho biết như sau:
Bạn nữ 1: "Về vấn đề này, nếu nhìn một cách tổng quan hơn thì chúng ta có thể xét về hai phía, khách quan lẫn chủ quan. Trước hết, về khách quan, đối tượng điển hình nhất để nêu lên ở đây chính là xã hội, là cuộc sống mưu sinh. Làm ít quá thì lại không đủ cái ăn cái mặc nhưng muốn nhiều thì lại phải đánh đổi nhiều thứ, trong đó có đời sống tinh thần.
Qua một ngày dài làm việc, khối lượng công việc đã nhiều, lại còn phải luôn đeo lên mặt "nụ cười công nghiệp" để không làm phật lòng ai, vừa trở về nhà, cả thể xác lẫn tâm hồn đều rã rời, hầu như ai cũng sẽ chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc trong nhà, rồi về phòng tận hưởng chút thời gian riêng tư yên bình hiếm hoi trong ngày để nghỉ ngơi. Bản thân đã mệt mỏi đến nhường đó thì còn sức đâu để trao yêu thương đến người khác được nữa?
Cuộc sống ngày càng hiện đại, vật chất cũng cứ ngày một leo thang lên dần, đòi hỏi con người phải càng bỏ thêm nhiều sức lực ra hơn nếu muốn cuộc sống của mình được hai từ "ổn định". Phổ biến nhất là ở Nhật Bản, đất nước gặp phải tình trạng dân số già vì tuổi trẻ ngày nay hầu như chỉ chăm chăm vào làm việc, cố gắng vun đắp cuộc sống của mình, do đó mà hoàn toàn phớt lờ chuyện yêu đương.
Vì với họ, đó là một việc sẽ gây mất thời gian thay vì có thể dùng thời gian đó vào việc kiếm thêm thu nhập cho mình. Tiếp theo là về bản thân. Cho dù là người đã từng trải qua những câu chuyện tình lâm li bi đát hay chỉ quan sát những cặp đôi khác, một khi bản thân đã thấy quá nhiều sự phản bội, sự chia lìa vì những lí do nhỏ nhặt, những câu chuyện tình sớm nở chiều tàn thì sớm muộn trong lòng cũng sẽ hình thành cảm giác không muốn để bản thân dấn vào con đường đó, vì sợ bản thân sẽ bị tổn thương như những con người trong những câu chuyện họ đã biết.
Đây là một vấn đề phổ biến nên những lí do dẫn đến nó cũng phổ biến không kém. Vì là phổ biến nên việc chớp mắt thay đổi là không thể, nhất là về tình cảm, khi đều phải cần thời gian để xoay chuyển. Mặc dù có cả nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là nằm ở chính chúng ta, vì cảm xúc là của chúng ta nên phải do chúng ta tự mình điều khiển nó.
Không muốn yêu không phải là hết cách chữa, chỉ là vì họ bị quá nhiều thứ khác chi phối nên dẫn đến tình trạng như vậy nhưng một khi họ có thể thu xếp được thời gian của mình, sắp xếp linh hoạt giữa làm việc và nghỉ ngơi, có thời gian riêng nhiều hơn rồi họ sẽ có thể thoải mái trong việc nghĩ tới chuyện yêu đương hơn.
Hoặc có khi, trong lúc bôn ba giữa công việc, họ có thể tìm được một người cùng chí hướng ở bên cạnh để vượt qua mọi khó khăn, cửa lòng họ ắt sẽ tự động mở ra đón chào người đó vào".
Qua một ngày dài làm việc, khối lượng công việc đã nhiều, lại còn phải luôn đeo lên mặt "nụ cười công nghiệp" để không làm phật lòng ai, vừa trở về nhà, cả thể xác lẫn tâm hồn đều rã rời, hầu như ai cũng sẽ chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc trong nhà, rồi về phòng tận hưởng chút thời gian riêng tư yên bình hiếm hoi trong ngày để nghỉ ngơi. Bản thân đã mệt mỏi đến nhường đó thì còn sức đâu để trao yêu thương đến người khác được nữa?
Cuộc sống ngày càng hiện đại, vật chất cũng cứ ngày một leo thang lên dần, đòi hỏi con người phải càng bỏ thêm nhiều sức lực ra hơn nếu muốn cuộc sống của mình được hai từ "ổn định". Phổ biến nhất là ở Nhật Bản, đất nước gặp phải tình trạng dân số già vì tuổi trẻ ngày nay hầu như chỉ chăm chăm vào làm việc, cố gắng vun đắp cuộc sống của mình, do đó mà hoàn toàn phớt lờ chuyện yêu đương.
Vì với họ, đó là một việc sẽ gây mất thời gian thay vì có thể dùng thời gian đó vào việc kiếm thêm thu nhập cho mình. Tiếp theo là về bản thân. Cho dù là người đã từng trải qua những câu chuyện tình lâm li bi đát hay chỉ quan sát những cặp đôi khác, một khi bản thân đã thấy quá nhiều sự phản bội, sự chia lìa vì những lí do nhỏ nhặt, những câu chuyện tình sớm nở chiều tàn thì sớm muộn trong lòng cũng sẽ hình thành cảm giác không muốn để bản thân dấn vào con đường đó, vì sợ bản thân sẽ bị tổn thương như những con người trong những câu chuyện họ đã biết.
Đây là một vấn đề phổ biến nên những lí do dẫn đến nó cũng phổ biến không kém. Vì là phổ biến nên việc chớp mắt thay đổi là không thể, nhất là về tình cảm, khi đều phải cần thời gian để xoay chuyển. Mặc dù có cả nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là nằm ở chính chúng ta, vì cảm xúc là của chúng ta nên phải do chúng ta tự mình điều khiển nó.
Không muốn yêu không phải là hết cách chữa, chỉ là vì họ bị quá nhiều thứ khác chi phối nên dẫn đến tình trạng như vậy nhưng một khi họ có thể thu xếp được thời gian của mình, sắp xếp linh hoạt giữa làm việc và nghỉ ngơi, có thời gian riêng nhiều hơn rồi họ sẽ có thể thoải mái trong việc nghĩ tới chuyện yêu đương hơn.
Hoặc có khi, trong lúc bôn ba giữa công việc, họ có thể tìm được một người cùng chí hướng ở bên cạnh để vượt qua mọi khó khăn, cửa lòng họ ắt sẽ tự động mở ra đón chào người đó vào".
Bạn nữ 2: "Bản thân mình không phải là người bị đánh mất niềm tin vào việc mở lòng với người khác, có thể do đây là quan điểm cá nhân của mình. Mình đang cảm thấy mình đã và đang có rất nhiều tình thương, từ bố mẹ, anh chị em, họ hàng, thầy cô, những mối quan hệ ngoài xã hội,....
Mình cảm thấy như vậy là quá đầy đủ rồi nên không muốn mở rộng thêm mối quan hệ nào khác, mình sợ nó sẽ phức tạp và khó kiểm soát. Có thể do mình khá là ngại khi phải bước ra ngoài vùng an toàn hoặc do mình cảm thấy bản thân đang quá hạnh phúc và bình yên. Chỉ đơn giản là thế thôi".
Mình cảm thấy như vậy là quá đầy đủ rồi nên không muốn mở rộng thêm mối quan hệ nào khác, mình sợ nó sẽ phức tạp và khó kiểm soát. Có thể do mình khá là ngại khi phải bước ra ngoài vùng an toàn hoặc do mình cảm thấy bản thân đang quá hạnh phúc và bình yên. Chỉ đơn giản là thế thôi".
Một người hiện đang làm việc tại diễn đàn cho biết như sau:
"Mấu chốt là ở "niềm tin". Chúng ta đặt quá nhiều niềm tin vào họ, để rồi khi những niềm tin đó cao quá, nó lại chuyển sang thất vọng. Họ không có lỗi, vì đặt tin tưởng là lựa chọn của mình. Nên suy cho cùng, "đau khổ" là sự trả giá.
Và khi đã trả giá, chúng ta lại luôn có ám ảnh rằng quá khứ lại tái diễn. Nên ở những lần sau đó, dần dần chúng ta sẽ mất niềm tin hơn".
Và khi đã trả giá, chúng ta lại luôn có ám ảnh rằng quá khứ lại tái diễn. Nên ở những lần sau đó, dần dần chúng ta sẽ mất niềm tin hơn".
Còn bạn, bạn nghĩ gì về câu hỏi trên và câu chuyện này, hãy cùng chia sẻ với TECHRUM nhé!
Xem thêm:
Theo HuffPost.
Sửa lần cuối: