[Giải trí] Những câu chuyện ly kì tại bệnh viện Chợ Rẫy (phần 1)

Tham gia
4/9/16
Bài viết
2,224
Được thích
808
7544 #1

Trời mưa mát mẻ, các bạn cùng mình đọc vài mẫu chuyện làm nóng không khí nhé.


Câu chuyện số 1: vong hồn khoa Cấp Cứu

Như các bạn cũng biết, bệnh viện nơi tôi làm là một trong những bệnh viện lâu đời ở Sài Gòn, mảnh đất được chú Hoả tặng cho Việt Nam Cộng Hoà để làm nhà thương từ thiện, và bây giờ là 1 bệnh viện công tại Sài Gòn, bệnh viện khá cũ kỹ với lối kiến trúc Pháp đã xuống cấp trầm trọng, nơi đây được ếm 2 bát quát (thật ra là 3 nhưng khi tôi vào làm tôi chỉ thấy 2 cái) ếm thẳng xuống khoa Cấp Cứu, nơi được biết đến là rất nhiều vong linh người bệnh chết hoặc tai nạn chết, mà những người đã chết ở bệnh viện thì không về nhà được vì bọ bát quát giữ lại.

Tôi, một bác sĩ trẻ mới về bệnh viên, trong một lần trực đêm, lúc đó khoảng 1h20 sáng, tôi đang ngồi ghi bệnh án thì có một ca vào cấp cứu, một cô gái, tôi nghe giọng tôi đoán vậy, cô ấy vào và nói bác sĩ ơi tôi bị đau đầu quá, tôi chỉ kịp hỏi tên và nhìn sơ qua và thấy một cô gái tóc dài mặc áo sơ mi trắng, Nguyễn Ngọc T, 21 tuổi.

Tôi vội vàng nói cô ấy qua giường số 4 nằm, tôi tranh thủ ghi vội vội vàng vàng cho xong bệnh án rồi ra khám.

Khi tôi ra thì giường số 4 không thấy ai, tôi ngạc nhiên tự hỏi cô gái ấy đâu rồi, chắc là đi vệ sinh, tôi chờ mãi chờ mãi gần 30 phút không thấy đâu, tôi liền ra ngoài và hỏi chú bảo vệ, và chú ấy nói không thấy ai nãy giờ.

Tôi cảm thấy bắt đầu rờn rợn!!! Tôi trở về lại với bệnh án của mình, vô tình tôi thấy được sổ bệnh án tử vong, bỗng có 1 cơn gió ùa qua làm cuốn sổ mở ra và dừng lại ở 1 trang giấy, tôi tò mò đọc thử thì bỗng nhiên tim tôi đập mạnh, Nguyễn Ngọc T, 21 tuổi, tử vong lúc 1h20p sáng ngày... tháng..., nguyên nhân tử vong: chấn thương sọ não do tai nạn giao thông.

Và tôi nhìn lại lịch thì hôm đó đúng 21 ngày mất của cô gái đó, trong đầu tôi bắt đầu hoang mang sợ hãi tột độ, liệu cơn gió đó vô tình do quạt, liệu có phải cô gái đó trở về nơi mình đã chết, liệu mọi thứ có phải là trùng hợp, vì với một người tin vào khoa học như tôi, thì khó mà có thể sợ những chuyện này, nhưng hôm nay tôi lại được chứng kiến tận mắt những chuyện có vẻ liêu trai mà chính bản thân tôi cũng không tin được!!

Sau đêm trực hôm đó, tôi bị ám ảnh suốt với hình bóng và tên của cô gái đó gần 1 tháng, sau đó tôi mới dần quên được chuyện này...

Câu chuyện số 2: Thang Máy tại Bệnh Viện Chợ Rẫy

Nhớ hồi còn là sinh viên y5 của trường, tôi cùng lũ bạn còn phải đi trực tại bệnh viện, ngành Y là ngành vất vã, sáng giảng đường, chiều bệnh viện, đêm trực, đầy áp lực và căng thẳng có thể rất mệt mỏi!!! Giờ nhớ lại thấy cũng vui mà cũng sợ, vì trong cái thế giới mà bạn đang sống còn có một thế giới vô hình tồn tạo song song mà các bạn ko biết, 2 tần số khác nhau có thể đôi lúc bắt sóng được.

Như tôi, đêm đó trực đêm tại bệnh viện, tôi trực lầu 6 nhưng hôm đó tầm 22h đêm, tôi chợt nhớ có đứa bạn đang trực lầu 8, thế là tôi đứng lên và đi ra thang máy, nhưng tôi chợt khựng lại vì nhớ ra rằng bây giờ là 22h đêm rồi, có nên đi hay ko? Vì tôi từng nghe các anh chị trong này nói: có việc gì gấp hay cấp cứu thì hãy đi, còn không cứ ngồi trong khoa, đừng đi đâu hết, thậm chí trên tường còn dán 1 tấm bìa ghi rằng "hạn chế đi lại trên hành lang hoặc thang máy vào ban đêm".

Tấm bìa này ý nghĩa cũng đúng vì nó cảnh báo vậy cho bệnh nhân nghỉ ngơi yên tĩnh nhưng bên cạnh đó nó còn 1 hàm ý sâu xa mà ít có ai ngoài ngành biết được...

Thế là tôi lưỡng lự một hồi nhưng cũng bước đi vì bạn tôi nó có một cuốn sách hay, nếu không mượn thì đêm nay ko có gì để đọc, chán lắm!!! Tôi ra tới thang máy, bấm nút và đứng đợi, bỗng tôi thấy ớn ớn lạnh ở phía sau!!! Thang máy tới, tôi bước vào, tôi bấm tầng 8, xong thang máy đóng cửa lại nhưng rồi khi cửa gần đóng thì nó lại mở ra, bỗng nhiên có 1 người phụ nữ bước vào, khi người phụ nữ ấy vào tôi cảm nhận được luồng gió lạnh từ bên ngoài tràn vào.

Tôi thì không nhìn mặt người phụ nữ đó vì theo thói quen tôi chỉ nhìn cúi mặt xuống đất thôi, người phụ nữ ấy vóc dáng chừng ba mấy tôi nhìn sau lưng tôi đoán vậy nhưng khi nhìn xuống bàn tay, tôi chợt rùng mình vì trên bàn tay đó có đeo sợi chỉ đỏ và một mảnh giấy trên sợi chỉ đó!!!

Mà theo như ai trong ngành cũng biết sợi chỉ đó chỉ dành cho những người đã mất đeo, trên mảnh giấy đó sẽ có ghi họ tên, năm sinh, ngày mất... lúc đó tôi bắt đầu sợ hãi nhưng không dám nói gì, thang máy lên tới lầu 7 thì người phụ nữ ấy bước ra, tôi vẫn đứng im đó chờ lên lầu 8.

Sau khi lấy sách xong tôi đi xuống, tôi vẫn chọn thang máy vì cầu thang đi xuống tối hù còn ghê hơn đi thang máy, lúc tôi vừa vào thang máy thì có 2 anh chị y tá đẩy 1 băng ca với tấm vải trắng phủ qua mặt, nhìn thì cũng biết được chắc là một bệnh nhân tử vong.

Chuyện cũng ko có gì ghê rợn cho đến khi cánh tay trong băng ca đó chợt lòi ra ngoài, cánh tay với sợi chỉ được đeo trên đó, làm tôi rợn người, tới tầng 6 tôi vội bước ra nhưng cảm giác là áo blouse của tôi bị níu lại, tôi quay qua nhìn và thấy áo tối vướng lại trên cánh tay ấy, chưa kịp phản ứng gì thì chị y tá đã gỡ ra dùm tôi, tôi cảm ơn và bước vội về phòng.

Sáng hôm sau tôi kể cho nhóm tôi nghe thì có một ông hùng hồ tuyên bố rằng tôi xạo tôi nhát gan, ông ấy còn bảo: "Tôi không tin trên đời này có ma, mà càng ko tin cái bệnh viện này có ma , có mà ma sợ tôi chứ tôi ko sợ ma nhé" , tôi chả nói gì, đêm hôm đó tôi trực cùng tour vs lão ấy, lão hỏi tôi muốn đi thám hiểm cùng lão không? Tôi bảo không, sợ lắm!!! Thế là lão nói “Vậy để tôi đi một mình rồi mua cafe cho chú nhé, nhát quá, haha!! “lão cười phá lên rồi bước đi, tầm 30p sau lão trở về, mặt tái xanh, hơi thở hỗn hễnh, tôi lại hỏi thì lão bảo không sao không sao, xong tôi thấy lão chạy vào xin phép trưởng khoa ra ngoài một tý, tôi để ý thấy quần lão ướt nhẹp, không biết có phải là đái ra quần hay không? Nhưng nhìn vẻ thất thần của lão thì tôi đoán chắc là "gặp" rồi!!! Sau lần ấy tôi không thấy lão nói năng hay tuyên bố gì về chuyện tâm linh nữa!!! Đó là những trải nghiệm của tôi về tâm linh mà tôi đã gặp.

Các bạn tò mò muốn tìm hiểu thì cứ tới bệnh viện Chợ Rẫy, ở qua đêm và cảm nhận nhé, à quên bệnh viện Chợ Rẫy còn có 1 khu gọi là nhà Vĩnh Biệt, nằm ở đường Thuận Kiều, đây là nơi được nằm trong 10 địa điểm đáng sợ của TPHCM đấy!!!

Câu chuyện số 3: Nhà Đại Thể (nhà xác)

Một buổi chiều như mọi ngày, tôi ngồi trên khoa, nghe dưới cấp cứu vừa có ca tử vong, tôi mới hỏi một chú ở cùng khoa:

Tôi: chú, ca đó giờ cho xe chở về luôn hả chú?
Chú: đâu có, cho xuống nhà xác đó con, chờ người nhà vào lãnh!
Tôi: ủa, có nhà xác hả chú, ở đâu vậy ???
Chú: xuống cầu thang, cuối dãy nhà B!!!

Tôi vốn bản tính tò mò nên đứng lên và đi ngay, khi tôi xuống đến nơi, một khung cảnh âm u hiện lên trước mặt tôi!!! Cánh cửa khu nhà đại thể (hay còn gọi là nhà xác) được đóng hờ, trước cửa có một cây đa to che bóng!!!

Tôi bước vào trong nhà xác chỉ một mình, một căn phòng khá rộng gồm đại sảnh có vài chiếc băng ca, có một phòng bên trái và một phòng bên phải, theo quán tính, tôi đi vào phòng bên trái, trong căn phòng nhỏ này có 2 tủ làm lạnh, tôi mở cửa tủ ra thì trống không, nhưng lúc đó tôi cảm nhận có một cái gì đó lạnh sau gáy, tôi liền nghĩ chắc đây là phòng lạnh nên nó lạnh vậy!!

Tôi đi ra, thì khi bước ra trở lại đại sảnh, trước mắt tôi là 1 dàn băng ca, trong đó có 1 chiếc băng ca được che vải trắng mà lúc này khi tôi bước vào tôi quẹo vào phòng bên trái nên tôi ko thấy!!! Tôi bắt đầu ớn lạnh và nhìn kỹ hơn thì thấy tóc của người nằm trên băng ca, tôi đoán đây chắc là bà cụ vừa tử vong trên khoa cấp cứu!!! Bỗng nhiên một cảm giác rợn người và lạnh gáy ập đến với tôi, thôi thúc tôi bước ra khỏi căn phòng đó, tôi loay hoay nhìn xung quanh coi cửa ra ở đâu!!!

Và cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi căn phòng đó gặp ngay chú canh nhà xác, chú hỏi :

Chú: bác đi đâu vậy?
Tôi: dạ, con đi xuống tham quan.
Chú (cười): thế bác đã tham quan hết chưa?
Tôi: dạ rồi, cũng rộng ha chú!!
Chú: ừ rộng, rồi còn gì nữa không bác?
Tôi: dạ, lạnh lạnh kỳ kỳ.
Chú: ừ đúng rồi, nơi này âm khí nhiều mà bác, tôi ở đây cũng bị hoài riết quen, nhưng mình cứ tôn trọng "họ" thì không có gì đâu!!!
Tôi: dạ...

Và cảm giác đó ám ảnh tôi kể từ ngày tôi bước vào nhà xác đến giờ!!! Một cảm giác ớn lạnh và sợ sợ đến kỳ lạ mà tôi phải tự hứa với lòng là: "bỏ nha mậy, không có việc thì đừng bước xuống đây"!!!

P/s.: đó giờ học cũng trên cơ thể người, cũng vào nhà xác của trường mà sao cảm giác này đáng sợ hơn nhiều nhỉ?

Câu chuyện số 4: Đêm trực tại nhà Đại Thể

Hồi còn học năm 1, tôi là một sinh viên chả sợ cái thứ gì trên đời, ngang tàn như cóc tía, năm đó tôi học Giải Phẩu và được đi thực tập tại nhà Đại Thể của trường, như các bạn học Y cũng biết, đây là nơi chứa những thùng lớn đựng những thi thể của những người đã mất, họ dâng hiến thân xác cho y học, để cho các y bác sĩ tương lai được học, được giải phẩu trực tiếp cũng như xem cấu tạo cơ thể con người, có thể gọi đây là những Người Thầy Thầm Lặng, một khuôn viên nhà có hơn 1000 thi thể!!!

Sinh viên năm 1 được phân công trực nhà xác vào ban đêm, lũ bạn tôi bàn tán với nhau: "ê tao thấy sợ quá, mày sợ không??? Hay là tối nay đem tỏi theo đi, tao nghe nói tỏi trừ tà được đó". Tôi nhìn chúng nói mà mắc cười, tôi khinh bỉ “xời, thời đại nào rồi, tao không tin có ma đâu chúng mày ạ!!! Bọn nhát gan, haha “chúng nó nhìn tôi như người ngoài hành tinh, rồi đêm đó cũng đến, nhóm tôi gồm 10 người mà chỉ có 3 nam và 7 nữ, vì nhóm ít nam nên 3 thằng tôi phải trực vòng trong còn nữ thì trực vòng ngoài, công việc nói là trực nhà xác nghe có vẻ ghê gớm nhưng thật ra chỉ là đi kiểm tra cửa nẻo xem có khoá hết hay chưa vậy thôi.

Tối hôm đó tối và 2 thằng bạn đi rảo vòng quanh khu vực trong, đi một hồi thì thằng T mắc vệ sinh nhưng nó không dám đi một mình, nên rủ thằng A theo, thế là tôi lại đi rảo mình tôi với cái đèn pin!!! Đi được một đoạn bỗng có 1 cơn gió lạnh thổi ngang, tôi rùng mình nhưng cứ đi tiếp, đi được 1 đoạn tôi gặp 1 ông bác cũng đứng tuổi, tóc bạc, dáng đi hơi khom, ông hỏi tôi: thế cửa nẻo đã khoá hết chưa?? Tôi trả lời: "dạ rồi" , bác đó nói "khu nhà a, có cửa kia chưa khoá kìa, bọn con nít ranh chúng bây, làm ăn thế đấy, đã vậy còn phát ngôn không biết tôn trọng người đã khuất". Tôi sững sốt nhưng vẫn dạ thưa và gặn hỏi để đi khoá, rồi tôi thấy bác lắc đầu và bỏ đi tiếp. Dáng bác khuất sâu trong bóng tối và biến mất.

Lúc đó thì 2 thằng bạn cũng đi ra từ hướng đó, tôi hỏi nó "nãy có thấy ông bác nào đi vô không tuih bây?". Hai đứa nó nhìn tôi như thằng ngáo ngơ "ủa có thấy ai đâu?" Và tôi tự hiểu, vâng chính là "họ" chứ ko ai khác nữa, mặt tôi từ lúc đó xanh léc, cái tự tin, cái hống hách của tôi ban sáng tự dâng biến mất, tôi đi cùng tụi nó chứ ko dám đi một mình nữa, cả đoạn đường tôi không nói tiếng nào, tụi nó cứ tưởng tôi trúng gió, đi đến khu nhà A thì đúng là có 1 cửa chưa khoá, sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi về lại sảnh ngoài, và ngủ đến sáng!!! Sáng tôi đem chuyện đó kể cho nhóm tôi nghe, thế là bọn nó bảo tôi gặp ma rồi đó, tin chưa !!! Cho chừa cái thói ngông cuồng!!! Sau lần đó tôi không dám phát ngôn bừa bãi nữa và tinh vào chuyện tâm linh hơn!!!

Xem thêm:


Tác giả: Lê Công Thành
Share: Thảo Bube​
 
Sửa lần cuối:

Phatxit

New Member
Tham gia
8/11/18
Bài viết
3
Được thích
3
#3
Bác kể nghe cuốn hút, ghê rợn và chân thực quá
 

Chaffee

Well-Known Member
Tham gia
13/2/14
Bài viết
1,838
Được thích
1,196
#4
tẩy chai nosleep ở đây :confused:
 

840014

Member
Tham gia
17/8/16
Bài viết
64
Được thích
19
#5
tối ngủ thôi mọi người ơi
 

kduy101

Member
Tham gia
9/1/17
Bài viết
82
Được thích
37
#6
Sẵn đây mình cũng kể 1 câu chuyện của mình, k ghê bằng nhưng vẫn hơi nổi da gà do chính mình vs thg bạn trải nghiệm: tụi mình k học trường y, hôm đó đang mùa nóng sài gòn tụi mình vào trường đại học y dược có việc, lúc đi đường thì nóng vã mồ hôi, lúc mới vào trường gửi xe thì nó lại mát hẳn ra, lúc vào trường thì mình cũng loanh quanh gần bãi xe, bãi giữ xe ngay cổng đường hồng bàng sát bên có 1 khu nhà hơi cũ gắn rất nhìu máy lạnh, có 1 dàn hộp nóng thổi ra ngoài, ấy vậy mà không khí vẫn mát, đố các bạn bit khu nhà đó là j :oops:
 

Theo dõi Youtube

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom