[Giải trí] Những câu chuyện ly kì tại bệnh viện Chợ Rẫy (phần 2)

Tham gia
4/9/16
Bài viết
2,224
Được thích
808
5233 #1

Giờ mình đọc tiếp phần 2 nhé các bạn, đọc sớm đi ngủ sớm, mai còn đi làm nữa...

Câu chuyện số 5: Căn Phòng Bí Ẩn

Khoảng thời gian tôi mới về bệnh viện này, tôi được phân công phòng làm việc ở một dãy hành lang vắng cũng khá là yên tĩnh và mát mẻ. Hằng ngày lượng bệnh đến với khoa tôi cũng đông, trưa sau khi xong việc tôi đi rảo một vòng quanh khoa để xem xung quanh có gì, tôi phát hiện kế phòng tôi có một căn phòng nhỏ, cũ kỹ, đã bấm 2 ổ khoá ngoài, căn phòng nhìn khá lạnh lẽo, có một khe cửa nhỏ có thể nhìn vô bên trong. Vốn dĩ tính tò mò khám phá, tôi nhìn vô bên trong thì thấy toàn là giường cũ nệm cũ, xong sau đó tôi bỏ đi, nhưng tôi có cảm giác lạnh lạnh rờn rợn sau gáy sau khi nhìn vô khe cửa đó, tôi nghĩ chắc là con gì bò vô áo mình nên tôi cũng chả để tâm.

Vài bữa sau công việc vẫn diễn ra bình thường, trưa tôi nghỉ lưng tại phòng làm việc, nhưng bắt đầu có những âm thanh lạ, đầu tiên là tiếng gõ cửa phòng tôi, tôi ra mở cửa thì ko thấy ai nên tôi vào nằm tiếp, khi tôi vưa nằm được 5 phút thì lại có tiếng gõ cửa, tôi hỏi "ai vậy" thì ko có tiếng trả lời, tôi cũng mặc kệ, xong tôi khó chịu quá liền bật dậy đứng sát mép cửa, tiếng gõ cửa vừa vang lên tôi bật tung cửa ra nhưng vẫn ko thấy ai, chỉ thấy rợn sau gáy!!!

Sau giờ nghỉ trưa tôi hỏi trêu mấy chị điều dưỡng là trưa nay có gõ cửa phòng tôi không? Mấy chị đều bảo không, rồi nhìn tôi hỏi sao vậy? Tôi mới nói, trưa nay ngủ mà ai cứ gõ cửa miết, một chị điều dưỡng lớn tuổi làm lâu năm ở đây mới nói: "chắc bác bị ghẹo rồi", tôi không hiểu câu nói đó cho lắm tôi cũng thôi kệ!!!

Ngày hôm sau, tôi cũng nghĩ trưa tại phòng làm việc, lần này không còn là tiếng gõ cửa nữa mà là tiếng trẻ em khóc, ở bệnh viện tiếng trẻ em khóc là bình thường nhưng đây đâu phải là khoa Nhi mà cũng đâu có ai khám con nít giờ này, tôi đặt câu hỏi trong đầu? Càng ngày tiếng khóc càng lớn và rõ hơn trong đầu tôi, tiếng khóc có pha lẫn tiếng cười của trẻ em, tôi bắt đầu sợ hãi và cố nhắm tịt mắt để ngủ!!!

Sau khi ngủ được 10 phút tôi có cảm giác tay chân mình giở lên ko nổi như có vật thể gì đó đè nặng lên người tôi, tôi ú ớ, cố vùng vẫy nhưng không được, trong lúc mơ màng đó tôi thấy bên giường đối diện có một người đàn ông ngồi nhìn tôi, và một vài người đứng xung quanh, tôi cố vùng vẫy la hét nhưng không mở miệng ra được!!! Bỗng dưng điện thoại tôi reo, báo thức tới giờ làm, tôi mới chợt bừng tĩnh, mồ hôi nhễ nhại, tôi sợ quá đem chuyện này kể cho mọi người thì cô điều dưỡng lớn tuổi hôm trước mới nói với tôi: hôm qua chị đã nói với bác rồi, căn phòng bác ở lúc trước có người chết, đó là phòng bệnh nặng nên những ca không qua khỏi đều đưa về đó, còn căn phòng đã khoá cửa lại ngày xưa là phòng vệ sinh những thai nhi đã chết do nạo phá, 2 phòng đó vong nhiều lắm, bác muốn ở yên thì mua đồ cúng vái họ hằng tháng vào ngày mùng 2 và 16 đi! Cầu họ đừng chọc phá mình là được!!!

Tôi nghe theo chị mặc dù trong lòng vẫn cứ hoài nghi, nữa tin nữa không, nhưng thôi cứ làm thử xem sao!! Tôi gửi cô hộ lý mua giấy tiền vàng cúng thì sau đó tôi không còn gặp nữa, chỉ thỉnh thoảng thấy lạnh gáy thôi!!! Sau lần đó tôi tin vào tâm linh nhiều hơn, tin rằng có kiêng có lành.


Câu chuyện số 6: Khu Điều Trị Bỏ Hoang Bị Ma Ám

Trong một lần rảnh rỗi sau khi xong công việc của buổi chiều, tôi lại đi mò mẫm cái bệnh viện cũ kỹ này, dường như nó có một cái sức hút kỳ lạ gì đó với tôi, một bệnh viện cũ với bề ngoài cổ kính và bên trong đầy bí ẩn ma mị. Tôi đi đến khu điều trị B là khoa Chấn Thương Chỉnh Hình, bên hông khoa có một lối đi nhỏ mà lúc nào nó cũng đóng kính cửa, nhưng hôm nay cánh cửa đó lại mở ra như mời gọi tôi bước vào. Ngay lúc đó suy nghĩ của tôi khiến tôi phải dừng lại, nên vào hay không ta? Thôi thì cứ vào xem coi có gì không?

Tôi tiến vào trong, vừa qua khung cửa gỗ là một dãy hành lang nhỏ với những song sắt như tù giam, một lối đi nhỏ xuống cầu thang tối hù, bên phải là dãy hành lang phòng bệnh đã bỏ hoang, những chiếc lá, những mảnh giấy cứ bay nhè nhẹ vì những ngọn gió lạnh người cứ thổi qua, làm cho không khí càng rờn rợn hơn, tôi lấy hết can đảm đi qua từng căn phòng, những căn phòng đầu tiên đều đã đóng cửa kính và khoá lại, tôi cứ bước dần bước dần đến căn phòng cuối.

Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua làm cánh cửa căn phòng đó đập mạnh vào tường làm tôi giật bắn mình, tôi ráng giữ bình tĩnh và đi vào bên trong căn phòng đó, mọi thứ hoang sơ đổ nát, những cái giường cũ, nệm rách dính đầy những vết đen loang lỗ (chắc có lẽ là dịch tiết hoặc máu của bệnh nhân , căn phòng tối u ám, chẳng có gì để ở lại. Tôi quay đi và nhìn thấy trên tường có vài dòng chữ khắc bằng 1 vật nhọn, tên của một ai đó và tôi đã vô tình đọc cái tên đó lên, khi tôi vừa đọc xong thì bỗng thấy lạnh ngắt từ lưng lên đến cổ, tôi thấy không ổn nên bước ra khỏi căn phòng đó ngay.

Lúc đó tim tôi đập rất nhanh, tôi đi vội vàng, và tôi để ý tà áo blouse của tôi như có ai níu lại, mặc dù ko có gió nhưng tà áo vẫn bay cao lên, tôi sợ lắm, chạy thật nhanh ra khỏi khu điều trị đó.

Tôi trở về khoa và lại kể cho tour trực hôm đó nghe về việc đã diễn ra chiều nay, chị điều dưỡng lớn tuổi đó bảo: "bác cũng khá là gan dạ đấy , thông thường cánh cửa vào khoa đó luôn được khoá nhưng hôm nay chắc có lẽ ai đem đồ vô để trong đó rồi lại quên khoá, khoa đó ngày xưa là khoa dịch vụ của bệnh viện, cũng đông bệnh nhân lắm nhưng kể từ khi có những ca bệnh nặng mất tại khoa đó, hằng đêm tại phòng 104 người ta nuôi bệnh ở đó thấy có bóng lướt qua lướt lại trong phòng mặc dù phòng bỏ trốn , rồi ban giám đốc mới tận dụng phòng đó để cho những bệnh nhân bị nặng nằm ở đó, rồi không may họ cũng mất trong phòng đó. Những tiếng rên la đau đớn trong căn phòng đều vang lên mỗi đêm, nên càng ngày bệnh nhân càng sợ không dám đến khoa đó điều trị nữa, lâu ngày dần không còn bệnh nên giải tán tập thể khoa dịch vụ và bỏ hoang tới giờ".

Nghe kể đến đó tôi rùng mình ớn lạnh, nghĩ tới lúc đó mà tôi cứng giò không đi được thì mọi thứ sẽ ra sao? Chị điều dưỡng nói tiếp "bác đừng nên đến những chỗ đó, 1 là âm khí nhiều không tốt cho mình, 2 là nơi đó bỏ hoang lâu ngày, bụi bẩn làm mình hít vào dể gây bệnh, có kiêng có lành bác à".

Sáng hôm sau tôi quay trở lại khoa dịch vụ bỏ hoang đó để chụp vài tấm ảnh, nhưng chỉ dám đứng bên ngoài thôi ko đi sâu vào trong nữa...

Câu chuyện số 7: Đêm Trực bộ môn Pháp Y

Nhớ lại hồi năm 4 đi thực tập bộ môn pháp y, tôi được phân công đi tại cơ sở Bình Hưng Hoà, như các bạn ở TP.HCM đều biết, Bình Hưng Hoà là lò thiêu, nghĩa trang lớn nhất TP.HCM!!!

Với hàng trăm ngàn ngôi mộ, lò thiêu hoạt động hết công suất từ tờ mờ sang đến chiều tối nhưng bên trong nó còn những bộ phận làm việc suốt 24/24 đó là phòng Pháp Y, một nơi lạnh lẽo và đầy âm khí như Bình Hưng Hoà thì chuyện gặp ma là một chuyện hết sức bình thường.

Năm đó lũ bạn tôi trực đều êm ả, chả có ca nào mổ khám nghiệm tử thi, nhưng đến đêm tôi trực thì lại có, tôi nhớ đêm ấy, tầm 3h sáng, nghe có tiếng xe tới, thầy lây bọn tôi dậy, thầy bảo chuẩn bị y dụng cụ, trang phục, có ca chết trôi, nghe tới đây tôi đã rợn cả da gà vì nghỉ tới cái mùi xác chết, xác chết thường phân huỷ nó đã hôi thối biết chừng nào thì xác chết trôi nó còn ghê gớm gấp 10 lần như vậy!!!

Tôi chuẩn bị y phục, đeo 4 khẩu trang, 3 bao tay!!! Thế là tôi và bạn cùng thầy vào mổ, thầy bảo vì đây là ca tử vong dưới nước nên phải mỗ liền chứ để lâu nữa nó phân huỷ hết thì khó mà giải phẩu được, bạn tôi vừa vào nó thấy và ngửi mùi xác chết nó đã ói ra mật xanh, tôi thì cũng chịu không nổi, vì mùi nồng nặc, tôi ráng tập trung để quên đi cái mùi kinh hãi ấy.

Chúng tôi bắt đầu mổ, tôi chỉ đứng phụ thầy, đưa dụng cụ, thầy vừa mổ vừa chỉ dạy, thầy bảo: “làm nghề này phải đặt cái tâm mình vào bệnh nhân, phải tìm hiểu nguyên nhân chết và giúp họ giải oan ức" tôi lắng nghe và tiếp thu, bỗng dưng tôi thấy rờn rợn và lạnh sau ót, tôi quay đi lấy dụng cụ cho thầy thì chợt thấy ở góc phòng mổ có bóng ai đang đứng nhìn chằm chằm vào xác chết.

Tôi rợn cả người vì phòng này chỉ có 3 người, thì ai đứng ở đó, tôi quay đi, không dụi mắt được vì đang đeo bao tay, xong tôi quay lại nhìn lần nữa kỹ hơn, thì lần này tôi thấy rõ như in là người mà chúng tôi đang mổ. Tôi bắt đầu sợ và đi lại gần bạn tôi, tôi hỏi nó có thấy ai đứng ở góc phòng không? Nó quay qua nhìn và bảo không thấy, nó hỏi tôi sao vậy? Và tôi biết, tôi gặp nữa rồi!!!

Ca mổ kết thúc lúc 4h30 sáng, tôi và thầy thay y phục, vệ sinh tổng thể, thầy hỏi tôi sao lúc nãy mổ mà mặt xanh lè, sợ hãi vậy? Chưa quen với công việc này à? Tôi bảo dạ không, lúc nãy con thấy nạn nhân đứng ở góc phòng. Thế là thầy bảo ừ, mặc dù chúng ta là những người làm việc dựa trên khoa học, nhưng bên cạnh đó vẫn còn 1 thế giới tâm linh tồn tại song song, chủ yếu là mình có tin hay không? Ngày thầy mới bước vào làm quen với công việc này, thầy cũng thấy, cũng sợ nhưng rồi thành thói quen, mình hãy làm việc bằng cái tâm trong sạch và tôn trọng họ thì mọi việc sẽ suôn sẽ đâu vào đó thôi!!!

Tôi dạ thầy, xong rồi tôi thay đồ đi ra ngoài hít thở không khí buổi khuya, nhưng khi bước ra nhìn trước mặt mình là những nấm mồ lạnh lẽo, tôi ớn quá về phòng ngủ luôn cho tới sáng hôm sau!!!



Tác giả: Lê Công Thành
Share: Thảo Bube​
 
Sửa lần cuối:

Nâu Đá

New Member
Tham gia
9/3/19
Bài viết
3
Được thích
2
#4
Moá, em đọc lúc trời sáng, nắng vàng mà còn lên da gà, lạnh lạnh bác ạ :eek:
 

Comment Dạo

Active Member
Tham gia
26/7/18
Bài viết
196
Được thích
31
#7
ghê vậy, hèn chi đi bệnh viện đêm khuya thấy rờn rợn
 

minhtu09

Member
Tham gia
9/7/16
Bài viết
98
Được thích
62
#8
đang ngủ tình cờ đọc cái méo ngủ được luôn :)
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom