[Giải trí] Những câu chuyện ly kì tại bệnh viện Chợ Rẫy (phần 3)

Tham gia
4/9/16
Bài viết
2,249
Được thích
808
4140 #1

Cô tầm 20 mấy tuổi, mặt trẻ, trắng, khuôn mặt cũng khá xinh...

Câu chuyện số 8: Tiếng gọi nơi phòng khám

Như các bạn cũng đã biết, tôi, một người làm trong ngành Y và câu chuyện hôm nay tôi kể chỉ vừa xảy ra trong tuần vừa rồi thôi, ngay tại phòng mạch tư của tôi! Công việc của tôi khá là áp lực làm từ sáng đến tối, một ngày tiếp xúc với biết bao bệnh nhân, dạo gần đây công việc quá tải khiến tôi mệt mỏi và stress nên thường có cảm giác thèm ngủ, đôi lúc chiều tối không có bệnh khám thì tôi tranh thủ ngủ trên bàn làm việc, mấy ngày trong tuần qua trong lúc tôi gục trên bàn, tôi đều nghe tiếng gọi tên tôi trong lúc tôi ngủ, nhưng tôi không trả lời vì trong phòng khám này mọi người đều gọi tôi là bác Th, không ai kêu trỗng không cả.

Tôi thầm nghĩ chắc là do tôi mệt nên tôi nghe lầm, nhưng ngày hôm qua lúc tôi ngủ gục trên bàn làm việc tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ cánh cửa ấy, đèn thì chớp tắt nhẹ như thiếu điện và điều kinh hãi hơn là có một cô gái ngồi xoã tóc trên cái giường ấy, tôi cảm thấy hoang mang vì phòng làm việc của tôi ai vào cũng sẽ gõ cửa nhưng cô gái này ở đâu ra? Cô ấy ngồi xoã tóc dài khiến tôi ko nhìn thấy mặt, ngồi đung đưa chân nhưng do trong lúc mơ màng tôi không thấy rõ chân cô ấy, tâm trí tôi mệt mỏi, muốn ngộp thở, nhưng vẫn nghe đâu trong tai tiếng gọi tên tôi, nhưng tôi cố gắng không trả lời!!!

Trong lúc mơ màng đó tôi cố đánh thức mình, lúc tôi tỉnh dậy, đầu nặng, chóng mặt một hồi mới tỉnh, tay chân lạnh ngắt (chắc là do máy lạnh), tôi mới ra ngoài tâm sự với một cô thư ký lớn tuổi làm lâu năm ở đây, nãy giờ có ai vô phòng bác sĩ không cô? Cố ấy bảo không có bác, sao vậy bác? Tôi nói lúc nãy tôi gục trên bàn tôi thấy có bóng dáng cô gái nào trong phòng tôi và nghe tiếng gọi tên tôi, vẻ mặt cô ấy cũng hơi biến sắc và nói tháng này phòng khám mình chưa cúng, tôi ngạc nhiên, cúng gì vậy cô? Cô ấy nói cúng cô hồn đó bác, lúc trước ở phòng khám này có nhiều chuyện không hay, dưới lầu 1 có người treo cổ tự tử, đôi lúc mấy bạn làm ở buổi tối vẫn nghe tiếng hát, tiếng chạy đi chạy lại trong phòng mặc dù không có ai!!!

Tôi nghe tới đây cũng bắt đầu ớn và nói: thôi cô coi có gì ngày mai mua đồ cúng đi!!! Và tôi trở về phòng, tôi tò mò đằng sau cánh cửa đó là gì? Tôi mở cửa đó và nhìn ra thì ra sau cánh cửa đó là một khoảng trống tối hun hút, bụi bẩn và để một số món đồ cũ, nhưng có một chiếc hòm gỗ cũ nhìn đầy bụi bẩn và bí ẩn (tôi không dám chụp vì sợ dính những thứ không may). Sau đó tôi đóng cánh cửa đó lại thì đèn trong phòng bỗng dưng tắt hết khiến tôi thót tim, tầm 10 giây sau nó sáng trở lại, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang và thôi tôi quyết định nghỉ sớm ngày hôm đó!!!

Do đây là phòng mạch tư của tôi và chỗ tôi làm việc nên tôi xin được giấu tên! Tôi chỉ muốn khuyên mọi người đây đang là tháng 7 âm lịch (tháng cô hồn) mọi người nên cẩn thận nếu có nghe ai gọi tên mình, tránh đi đên những nơi tối hoặc nơi đã từng xảy ra tai nạn, và tránh không nên hát trong lúc đang chạy xe ngoài đường các bạn nhé!!! Có kiêng có lành.

Câu chuyện số 9: Những tiếng khóc, tiếng cười ma mị

Nhớ lại hồi còn đi thực tập tại bệnh viện phụ sản, theo như phân công trực thì tôi trực đêm đó, mọi chuyện cũng diễn ra bình thường, tôi vẫn đi thăm khám các bệnh nhân, ghi bệnh án, rồi tôi trở về khoa ngồi xem sách, ghi chép vài thứ cần thiết và lên kê hoạch cho công việc ngày mai. Lúc đó tầm 10h đêm, bụng tôi kêu inh ỏi vì từ chiều giờ chả ăn gì cả, cái đói nó thúc đẩy tôi đi kiếm gì ăn nhưng lý trí nó bảo giờ này tối rồi, lỡ rồi nhịn luôn tới ngày mai cho ốm, giờ này mà đi thì phải đi qua mấy dãy nhà tối, ớn chết!!!

Nhưng cuối cùng lý trí nó thua cái bao tử, thế là tôi lại phải mò đi, tính vô kêu thằng bạn trực chung đi ăn chung mà nó đã lăn ra ngủ phì như heo, chắc nó mệt!!! Thế là tôi rời khoa đi xuống căn tin bệnh viện, vì khoa tôi đang thực tập nằm cách căn tin cũng vài dãy lầu, thang máy thì chỉ dùng cho bệnh nhân hoặc nhân viên y tế nhưng giờ này đi thang máy ớn thấy mẹ nên tôi quyết định đi bộ.


Chuyện cũng không có gì cho đến khi tôi đi ngang qua khu Nạo Phá Thai (khu này chúng tôi hay gọi là khu đồ tể hoặc khu tội lỗi, vì đây là nơi giải quyết những sai lầm của các bạn trẻ hoặc những thai nhi bị dị tật, hoặc chết non trong bụng mẹ). Tôi chợt nghe tiếng cười của trẻ con, đi được 1 đoạn tôi lại nghe tiếng khóc, vì đây là bệnh viện phụ sản nên tiếng cười khóc của trẻ con rất là bình thường nhưng tiếng cười, tiếng khóc này nó rất khác, tôi nghe nó rất ma mị, trong màn đêm bao trùm xuống các dãy lầu, khu nạo phá càng làm cho khung cảnh càng ghê rợn hơn.

Tôi cố bước đi nhanh hơn, càng bước đi tôi lại càng nghe rõ tiếng cười như càng gần tôi hơn, tôi rợn da gà và cố đi nhanh, lúc tôi đi ở khu đó tôi để ý ngoài trời không có gió nhưng tà áo blouse của tôi vẫn bay bay phớt phớt và tôi cảm thấy lạnh gáy, như các dấu hiệu trên là tôi biết tôi gặp rồi, sau khi đi qua khu đồ tể thì tôi không thấy gì nữa hết, không còn nghe tiếng cười, tiếng khóc nữa, tôi tiến tới căn tin, mua ly mì và ngồi kế một bác sĩ lớn tuổi làm lâu năm ở đây, tôi hỏi bác về những sự bất thường mà tôi vừa gặp, bác trêu tôi là tôi bị vong của những đứa trẻ chọc, vì chúng là con nít nên rất tinh nghịch, khu Nạo Phá thai là nơi âm khí cao nhất bệnh viện, hằng ngày phải tiếp nhận và nạo phá biết bao nhiêu ca, tiếng oán ngất trời ở khu đó, biết bao đứa trẻ được khao khát chào đời, chúng đâu có tội gì, chỉ là do người lớn chúng ta suy nghĩ nông cạn, do những người trẻ lầm lỡ, rồi không có trách nhiệm với chúng, nên khu vực đó về đêm rất lạnh lẽo, ít người qua lại!!!

Hằng tháng thường có những chị điều dưỡng cúng tại khu nạo phá để mong không bị quấy phá!!! Sau khi nghe bác kể tôi chợt rùng mình vì nhớ lại những tiếng khóc, tiếng cười đó, nghe nó thật trong trẻo thật ngây thơ nhưng cũng thật là ai oán, ma mị!!! Sau khi ăn xong tôi cùng bác đi thang máy trở về khoa chứ không đi qua khu đồ tể nữa!!!

Tôi tự nghĩ, trước khi làm điều gì cũng phải nghỉ đến hậu quả của nó, nếu đã lầm lỡ thì phải có trách nhiệm nuôi nấng chăm sóc chứ không phải bỏ rơi nó, đó là những đứa bé vô tội, chúng không có lỗi mà các bạn bỏ rơi nó, các bạn có biết khi 1 thai nhi đã hình thành đầy đủ cơ thể, tứ chi mà bị bỏ đi, phải cắt bỏ từng chi một, đau đớn biết chừng nào, vì vậy trước khi làm gì hãy suy nghĩ thật kỹ và hãy sống có trách nhiệm các bạn nhé!!!

Câu chuyện số 10: Hồn Ma Báo Tử

Nhớ lại hồi tôi còn là sinh viên Y6 năm cuối của trường, trước khi thi tốt nghiệp, tất cả các sinh viên điều phải đi thực tế cộng động 1 tháng, rồi làm báo cáo thực tế xong mới được thi tốt nghiệp, lúc đó, mỗi người mỗi hướng, có người về quê, có người lên quận hoặc về địa phương của họ, riêng tôi, vì tôi sống ở thành phố từ nhỏ đến lớn nên tôi muốn trải nghiệm cuộc sống nơi làng quê như thế nào, thế là tôi chọn về 1 tỉnh của Miền Tây, ngày đầu tiên tôi về một trạm xá của một huyện nhỏ để nộp giấy giới thiệu đi thực tế cộng đồng, tôi được nhận vào ngay vì có lẽ trạm đang thiếu nhân sự!!!

Công việc ngày đầu tiên của tôi cũng khá là thuận lợi, trạm có 1 bác sĩ trưởng trạm và 3 bác sĩ điều trị cùng một số anh chị điều dưỡng, trạm cũng khá lớn, có sức chứa tầm 10 giường bệnh, công việc chính ở trạm là làm chương trình chăm sóc sức khoẻ và phòng bệnh, tôi làm quen với công việc cũng khá nhanh, vì là sinh viên nên kinh tế của tôi khá thấp vì thế tôi xin trưởng trạm cho tôi tá túc tại trạm để thuận tiện cho việc học của tôi, mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến đêm ấy, tôi trực trạm, lúc đó tầm 11h đêm, tôi ngồi ở phòng trực đọc sách thì bỗng nhiên có một cơn gió lùa từ cửa sổ vào phòng tôi khiến tôi lạnh gáy, tôi chợt rùng mình, từ ngoài có một cô y tá xuất hiện, báo với tôi là có ca tử vong ở giường số 4, nói tôi ra ký giấy xác nhận, mà cô y tá này lần đầu tôi thấy, cô tầm 20 mấy tuổi, mặt trẻ, trắng, khuôn mặt cũng khá xinh, chắc là nhân viên ở trạm mà tôi chưa được gặp, thế là tôi bảo: vâng, tôi ra ngay!!

Xong cô ấy mỉm cười nhẹ và đi, tôi lật đật cất cuốn sách và đi báo với bác sĩ trưởng trạm, sau đó tôi cùng bác sĩ trưởng trạm xuống phòng coi và xác nhận, một không khí u buồn bao quanh căn phòng, ba mẹ, người thân của người tử vong đứng xung quanh giường, người khóc lóc, người mặt buồn thiu, trách móc: “trời ơi , sao con dại dột vậy con ơi...", tôi lập biên bản tử vong, tên: Nguyễn Lệ Q , 20t, nguyên nhân tử vong: ngộ độc thuốc trừ sâu... ghi tới đây tôi đoán ra phần nào câu chuyện, chắc là tự tử do uống thuốc trừ sâu, tôi hỏi người nhà nạn nhân thì được nghe kể là yêu anh chàng nào đó cùng trường nhưng phát hiện anh chàng này ngoại tình, buồn bã nên tự vẫn!!!

Ôi sao mà suy nghĩ nông cạn thế, thế là tôi tiến tới giường bệnh, kéo tấm khăn che khuất mặt nạn nhân để nhận dạng, khi tôi vừa kéo tấm khăn ra thì tôi bàng hoàng sửng sốt, rớt cả viết, ống nghe và cái biên bản tôi vừa lập, tôi không dám tin vào mắt mình, vì cô gái đang nằm trên giường kia chính là cô y tá lúc nãy vừa lên báo với tôi có ca tử vong, lúc đó mồ hôi tôi tuôn lạnh người, mặt tái méc, người nhà nhìn tôi cũng bất ngờ như thể tôi là chàng trai bạc tình!!!

Bác sĩ trưởng trạm lại đỡ tôi, hỏi tôi có sao không? Tôi nói không sao nhưng vẻ mặt sợ hãi không giấu được!!! Sau đó, tôi nhặt biên bản lên và ghi cho hoàn tất hồ sơ xong bàn giao xác cho người nhà về mai táng, tối hôm đó tôi sốt li bì đến tận 2 hôm sau, sau khi tôi tỉnh, bác sĩ trưởng trạm mới hỏi thăm và tôi kể lại toàn bộ sự việc, bác sĩ trưởng trạm nữa tin nữa ngờ vì sự việc này chưa xảy ra bao giờ nhưng với vẻ thất thần của tôi thì không tin cũng không được!!! Sau hôm đó tôi quyết định xin trưởng trạm cho tôi ra ở trọ ở ngoài, tôi dọn ra một khu trọ ở thị trấn để ở!!! Câu chuyện đó ám ảnh tôi suốt đến khi tôi tốt nghiệp!!!

Thiết nghĩ thế hệ trẻ bây giờ sao mà nông nổi quá, sự việc gì cũng còn có hướng giải quyết, sao lại chọn cách giải quyết thiếu suy nghĩ và dại dột như thế, bạn chết đi, thân xác đau đớn đã đành nhưng những người ở lại còn đau đớn hơn gấp nhiều lần, vì một chuyện nhỏ như vậy có đáng hay không???



Tác giả: Lê Công Thành
Share: Thảo Bube​
 
Sửa lần cuối:

vonam3g

Active Member
Tham gia
14/5/19
Bài viết
151
Được thích
30
#2
Ngày xưa kể chuyện rất sợ nhưng rất thích nghe (đúng nghĩa là sợ ma vì còn bé tưởng tượng phong phú ).Giờ nhát ma thế hệ 2 con như tôi có khi tôi nhát lại Admin Techrum sợ chạy mất dép .
 

nefertem

Well-Known Member
Tham gia
11/12/17
Bài viết
1,436
Được thích
605
#4
nghe ghê quá ở nơi đó có ngọc trinh bên cạnh thì chấp 10 con ma cũng k bận tâm :D
 
Tham gia
9/1/18
Bài viết
13
Được thích
13
#5
mới đọc truyện số 8 thấy vô lý quá, phòng mạch tư của mình mà cũng không biết là có người chết treo cổ phòng dưới, trong phòng mình có 1 cánh cửa mà cũng chưa khám phá bao giờ và cũng không biết sau đó có gì, sau khi gặp ma xong mới dám mở cửa ngó vào đó, câu chuyện số 8 viết là 1 bác sỹ đến thực tập hoặc mới đến làm việc thì hợp lý hơn.

Và 1 mô tip các truyện này là bệnh viện rất tối, những hành lang dài tối tăm không 1 ánh đèn hay 1 bóng người, theo mình nghĩ là tác giả các mẩu truyện này làm việc ở 1 bệnh viện bên nước ngoài, hoặc 1 BV hoang chứ BV trong nước BV nào cũng quá tải BN, làm gì có khu vực nào bỏ hoang, không 1 bóng người, mình làm ở 1 BN tuyến tỉnh nên mình dám chắc mọi thời điểm trong BV lúc nào cũng có người qua lại và điện thắp sáng khắp nơi chứ không có chuyện hành lang dài tối tăm như trong truyện cả.
 
Top Bottom