Lời Chưa Nói.

PainKiller

New Member
Tham gia
12/3/14
Bài viết
1
Được thích
0
2089 #1


- “Mẹ có sao không?”

- “Mẹ vẫn ổn chứ?”

- “Mẹ đừng buồn nữa!”

Đó là những gì tôi luôn muốn nói nhưng chưa bao giờ cất thành lời.


Tôi không phải là một đứa giỏi biểu lộ cảm xúc, mọi tâm tư tôi đều giữ trong long, ngay cả việc thể hiện tình cảm tôi cũng không quá quan trọng nó. Tôi bị vậy có lẽ cũng là do môi trường sống, trong ngôi nhà thiếu cái vị của tình yêu.


Sống chung dưới một mái nhà từng ấy năm, tôi cũng tự nhận thức được rằng hôn nhân của bố mẹ tôi không được trọn vẹn, nhiều lúc cảm giác như nó gần như đi đến đổ vỡ nhưng không hiểu vì sao nó vẫn cứ tồn tại cho tới ngày hôm nay.

Về mẹ tôi, bà là một người hiền hậu, luôn hết mực với chồng với con, bà có một sức chịu đựng cao, mặc dù khổ sở nhưng tôi vẫn chưa thấy bà than thở về chuyện gì.

Còn bố tôi, người có tính nóng nảy, người luôn say xỉn mỗi lần đi làm về, người luôn trách móc và mắng mỏ mẹ tôi, người chưa bao giờ hài lòng với những gì đang có, người mà tôi chưa bao giờ mơ ước sẽ trở thành khi lớn lên…


Những năm học cấp I cấpII, Khoảng thời gian mà tôi cảm thấy bất lực nhất trong cuộc đời, đó cũng là khoảng thời gian mà bố tôi luôn trong tâm trạng nóng nảy vì men rượu.

Đi làm về, người ông nồng nặc mùi cồn, không hiểu vì lí do gì nhưng ông luôn gây sự với mẹ tôi, luôn chửi bới và mắng mỏ… Nhiều lúc, lời nói của ông như những vết cắt sâu cho người phải hứng chịu.

Tôi thì chả biết làm gì ngoài việc tìm một nơi nào đó thật xa, nơi mà không có những lời đau đớn kia. Tôi bỏ đi, bỏ đi mà quên mất rằng phía sau, mẹ tôi vẫn đang cố gắng chịu đựng một mình.

Rồi có hôm, sang dậy đi học mà nhìn thấy mắt bà sưng lên cùng với những vết bầm mới mọc ở cổ. Ngồi sau xe mẹ mà họng tôi cứng lại không nói nổi nên lời, chỉ biết ngồi đó cùng với những lời hỏi thăm chưa cất thành tiếng.

Cứ như vậy, những câu chửi rủa, những lời đanh thép vẫn luôn hiện hữu trong ngôi nhà thiếu vị tình yêu.

Rồi cũng tới cái ngày mà sức chịu đựng của mẹ đi tới giới hạn, bà dành một buổi để giãi bày tâm sự với tôi. Bà nói rằng sống trong nhà, bà khổ tâm lắm, rồi những đau khổ bà phải chịu đựng từ bố… Đây là lần đầu tiên mẹ nói với tôi những điều đấy, sự bất ngờ khiến tôi buột miệng nói:

“mẹ ơi! Nếu như mẹ cảm thấy không còn chịu đựng được nữa thì mẹ hãy bỏ bố đi, con sẽ ở với mẹ”

Mẹ tôi im lặng một lúc, khoảng lặng đó khiến tôi suy nghĩ lại những thứ miệng mình vừa thốt ra…

Với mức lương của mẹ, tôi chắc chắn rằng nó sẽ đủ để nuôi tôi ăn học, mẹ con tôi có thể về nhà bà ngoại ở, cuộc sống sẽ vẫn đầy đủ chỉ thiếu hình bóng của bố, những suy nghĩ đó mập mờ trong tâm trí tôi.

Rồi tới cái lúc mà khoảng lặng đó kết thúc cũng là lúc mà mẹ cho tôi câu trả lời, bà nói rằng bà cũng đã từng có những ý nghĩ như vậy, nhiều lúc bà chỉ muốn buông xuôi đi tất cả mà chọn lấy một cuộc sống bình yên, bà nghĩ nhiều về nó. Nhưng rồi bà nói rằng bà lại nghĩ tới tôi, tới việc sau này tôi sống trong một gia đình không đầy đủ cha mẹ, rồi xã hội sẽ nhìn tôi với những ánh mắt soi xét…

Bà nói với tôi rằng:

“Giờ mẹ sống chỉ vì con thôi”.

Tôi ước gì mình có thể nhận ra cái tình cảm to lớn ấy sớm hơn

...

Tuổi bố bây giờ cũng đã cao, sức ông không còn được như xưa nữa, có thể cũng vì lẽ đó mà bố tôi không còn chửi bới và mắng mỏ… Về việc này thì tôi vẫn chưa định hình được là mình nên vui hay nên buồn.

Giờ ngẫm lại, tôi chỉ muốn gửi tới mẹ ngàn lời cảm ơn cùng với lời xin lỗi…
xin lỗi vì chưa bao giờ hỏi thăm mẹ,
xin lỗi vì chưa bao giờ bảo vệ mẹ ,
xin lỗi vì đã không ở đó khi mẹ cần,
và xin lỗi vì con chưa bao giờ nói lời xin lỗi…
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom