Mẹ trong hành trình cuộc sống của tôi.

Tham gia
12/3/14
Bài viết
1
Được thích
2
2081 #1
Gửi mẹ. Đã không ít lần con cầm bút ghi những dòng thật cảm xúc về bạn bè, về gia đình, về những người con yêu thương nhất. Nhưng chưa một lần cầm bút để ghi về mẹ.

Con tự nhận mình sống khá tình cảm. Nhưng hôm nay (8/3/2013) khi ngồi trên xe bus nghe một câu chuyện về người mẹ và con. Con đã bật khóc. Nghĩ lại, cái cảm xúc trước giờ của con luôn dành cho một gì gì đó, không - phải - Mẹ. Mẹ có buồn con không?

""Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ"". Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con nói một lời đơn giản là “cảm ơn Mẹ” đâu. Vậy mà con cứ hay ""vòi vĩnh"" xin Mẹ cái này, cái kia.

Con chợt ân hận vì những lần con lỡ cãi lời, trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách và móc mà chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ buồn chừng nào.

Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ? Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.

Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều Mẹ ạ. Rằng Mẹ là lí do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. (Trừ cha con nữa, và cả gia đình ta) Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm...

Và rồi con muốn nói - lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra…nha Mẹ ạ. Yêu Mẹ.

 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom