TÔI MUỐN SLT100-05

bimano

Member
Tham gia
11/4/14
Bài viết
56
Được thích
61
5098 #1
Một chặng đường. Tôi đã đồng hành bên trái dâu cứng, không ngọt, cũng chả thơm này đã 5 năm rồi. Một quãng thời gian dài cũng chả dài nhưng ngắn cũng chả ngắn, một quãng thời gian đủ cho một người bạn, một người đồng hành, hay chỉ là một tên lạ mặt đen xì cứng ngắc bước vào cuộc đời tôi 5 năm trước và góp phần thay đổi thế giới cùng với tôi.


Ngày đó, tôi mới thi đỗ vào cấp 3, ngôi trường của tôi cũng là một trong các ngôi trường danh tiếng của Hà Nội. Bố mẹ tặng tôi một món quà, một món quà tôi mơ ước từ lâu, một chiếc điện thoại di động. Khi nghe tin sẽ được mua điện thoại, tôi sướng lắm chứ, trong đầu nghĩ ngay đến tất cả các loại điện thoại hàng hiệu nóng nhất thời bấy giờ, những chiếc điện thoại màn hình có màu, có gprs để vào mạng, và có thể nghe nhạc khi thoát ra màn hình chính. Nokia 6300 là một ứng cử viên sáng giá với tầm 2 triệu mà bố mẹ tôi sẽ chi. Hồi đó, ngoài Nokia, Samsung và Motorola ra thì tôi chả biết đến chiếc điện thoại nào nữa, tất nhiên tượng đài Ai Phôn thời đó thì tôi không dám nghĩ tới. Và một ngày, cùng với sự sốt sắng, háo hức của con trai, bố tôi đã đem một luồng gió mới đến, lần đầu tôi nghe thấy cái tên BlackBerry. Và tôi có một câu hỏi: "BlackBerry là của Nokia ạ ?"


Lần đầu tiên tôi được nghe tên một cái điện thoại như thế, và sau một hồi giải thích, tôi mới biết đến sự tồn tại của một hãng điện thoại là BlackBerry (hồi đó không biết tên hãng là RIM). Tôi lên Google tìm về cái tên lạ mặt này, mới nghe đã thấy đen đen thế nào rồi. Tìm một hồi thấy toàn màu đen, bảo sao là Black, và với tầm giá này, cái tên 8100 đã là người bạn đầu tiên của tôi, thay vì Nokia 6300 thì giờ tôi có một cục gạch to hơn, màn hình to hơn, lắm phím hơn, và có lẽ điểm độc đáo nhất đó là viên bi bảy màu, nhưng bù lại tôi chỉ có một chiếc điện thoại “tay thứ hai”.


Máy đẹp đấy nhỉ, bóng loáng, có cả chữ O2 và danh bạ toàn thấy tên người tây, đúng là máy nước ngoài có khác, tôi bắt đầu làm quen với tên lạ mặt này. Trông cũng điển trai ghê mà sao yếu yếu thế nào ý nhỉ, cài phần mềm thế nào nhỉ, sao không có Opera Mini, sao không có Ola, không có ViChat, có Yahoo mà chả dùng được là sao, đăng kí gprs rồi mà sao vẫn không vào được mạng, cái Browser để làm cảnh à? Lại lục tung Google và Tinh Tế, ôi mẹ ơi, không như vẻ bề ngoài nam tính, đây là một cô gái, lại còn là một cô gái khó chiều, chảnh chọe (may quá không về sau lại nghi ngờ giới tính bản thân). Bình thường ra như con nhà người ta chỉ cần có gprs là chat chit yahoo vào mạng, tải phần mềm thoải mái, cô này còn đòi "Dịch vụ Internet BlackBerry", phức tạp quá vậy trời, rồi còn phải có "Sách Dịch Vụ" mới vào được mạng là sao, Đao Lốt cái "Mặt bàn quản lí" như thế nào vậy. Mất nguyên một tuần đầu tiên tôi mới biết cách để vào mạng trên cái cô nàng đỏng đảnh này. Chưa kể cái bàn phím kì lạ, rõ là gõ chữ G, hiện chữ G rồi, thê mà lúc ấn chữ O thì nó lại nhảy thành HO, ấn G hai lần thì ra HH, sao máy mới mua đã chập cheng vậy trời, trông xinh xắn đáng yêu thế mà bị điên à? Lại đi bắt thuốc thầy Gu, ra không phải là lỗi, đó là một chức năng, gì mà đoán chứ, toàn đoán sai, chỉnh về Multitape cái là yêu ngay. Rồi mất nhiều tuần sau nữa để UpRom, cài phần mềm, tìm hiểu sâu hơn về Hybrid-Rom, Theme Builder, BackUp và Restore, nhiều tuần sau nữa nữa để hiểu nhau, để cùng giúp đỡ nhau, để trở thành một người bạn.


[Ngoài lề đôi chút] Thật sự khi viết bài này, mới viết đến đây, rất nhiều cảm xúc và kí ức lại tràn về trong tôi, dòng cảm xúc của tôi đã không còn liền mạch, những hình ảnh, kỉ niệm về chiếc Bê Bê đầu tiên này cứ đan xen vào nhau, và bây giờ có lẽ tôi sẽ phải dừng phím một chút, cho những kí ức kia tạm lắng xuống đã. Khó mà có thể viết tiếp sang phần mới khi trong đầu chỉ toàn lưu luyến những kỉ niệm về cô bạn cũ, về lần cô phi thân đâm đầu vào tường, rồi cả lần nháy đỏ Ê Rốt 504, rồi thì lúc cô khoe vẻ đẹp qua viên bi bảy màu, lúc cô giận dỗi với những ô vuông đen xì, lúc cô được trang điểm với giao diện do tôi thiết kế. Ôi! Thế giới của tôi đã phần nào thay đổi rồi.




. . . . .
Mất 1 ngày để mọi thứ bớt rối ren, tôi nên tiếp tục câu chuyện, và có lẽ câu chuyện về cô nàng 8100 cũng nên dần khép lại. Trong cả quãng thời gian đó, tôi cùng viên gạch trên kia đã học hỏi nhiều điều từ nhau, nhưng mọi điều dù tốt đẹp nhất cũng phải đến hồi kết. Tôi chia tay em, tôi cũng chia tay nhiều nàng khác sau đó. Tôi đã chia tay một em 8700 tê mô bai track kín nhiễu vuông, rồi cả 89 at&t, 965 verizon, 7290 xcingular, tôi đã từng không nuối tiếc từ bỏ họ chỉ vì những ham muốn của bản thân, chỉ vì muốn được sở hữu những cô nàng trẻ hơn, trâu hơn, mà tôi đã rũ bỏ những người bạn của mình. Đặc biệt là cô Pearl Flip 8220, cô nàng này làm tôi nhớ về 81, cô mang hình bóng của 81, và cô cũng mất một khoảng thời gian để học Sure Type. Nhưng đời không như mơ, cô cũng đã bị tôi phũ, cô và tôi xa nhau. Và rồi 9900 đến với tôi. Một cô gái toàn diện. Đây cũng là lần đầu tiên tôi có được một chiếc máy Brandnew, và tất nhiên là Fullbox. Tôi cũng đã tự hứa với bản thân, đồng thời cũng phải hứa với bố mẹ sẽ sử dụng 99 trong vòng 4 năm, bố mẹ tôi cũng phát khiếp khi thấy tôi đổi máy liên tục, lần lượt đem hết số tiền tích góp ra để thỏa mãn sự hiếu kỳ, nó như chất gây nghiện vậy (ai dùng BB chả nghiện). Mà quả thật, những lần tôi đổi máy lại khiến bố mẹ tôi không hài lòng, cũng tiếc nữa, những chiếc máy hầu như trong trình trạng khá đẹp vì tôi vốn cẩn thận và đặc biệt nâng niu những cô nàng BB đỏng đảnh. Giờ cũng đã 3 năm. Em 99 cũng mang lại cho tôi nhiều điều, thêm cả sức mạnh mà em được các nhà mạng hỗ trợ, cái thứ "Dịch vụ Internet BlackBerry" đã trong tầm tay, em tỏa sáng với bản năng gốc của mình. Em lớn mạnh trong một khu rừng đã bắt đầu khô cằn, thiếu thốn tài nguyên. Em là những gì mà tôi có.


3 năm sau lời hứa, tôi đã cố không để mắt đến Z10, đã lờ đi Q10, không gặp mặt Q5, và nàng hot girl chân dài Z30 tôi cũng không để ý, tôi cố giữ lời hứa. Thậm chí khi giá Z10 giảm xuống còn 6 triệu, tôi chỉ nhìn, dù ham muốn trong tôi bắt đầu nảy sinh. Tôi thuyết phục mẹ tôi đổi điện thoại, từ một chiếc android tầm trung cấu hình yếu và đang bị lỗi sang nàng Z10. Sau nhiều ngày đắn đo, mẹ tôi cũng mang em Z10 về, và tôi cũng chỉ nhìn em từ xa. Quả thật em có một vẻ đẹp hút hồn, đôi mắt đen sâu lắng, khuôn mặt sáng rạng ngời cùng với một thân hình cân đối, em mang mọi vẻ đẹp của đàn anh đàn chị, nhưng em là một thay đổi lớn, em mang dòng máu riêng, không còn là BBOS nữa, không còn là RIM nữa, giờ đây, em là BB10 (BBX), giờ đây em là BlackBerry. Dù không phải của tôi, dù tôi cố không tiếp xúc, không để mắt tới em, nhưng cùng chung một nhà thì đâu thể nào không va chạm. Em mịn màng, em tao nhã, một sự quyến rũ đầy sang trọng quý phái. Nhưng vẻ bề ngoài chỉ là để ngắm nhìn, thứ khiến tôi bị hút vào em đến từ nột tâm em, em thông minh, quá thông minh, em hiểu mọi người, cách em giao tiếp cũng khác, không có bất kì một áp lực nào khi giao tiếp với em, chỉ vuốt ve, dịu dàng, êm ái. Em làm tôi lung lay, lời hứa 4 năm với 99 vẫn còn đó, mà sao chơi vơi, tôi chênh vênh. Rồi đến khi em giảm giá còn 4 triệu rưỡi, mọi thứ ham muốn đang sôi sục bên trong tôi bùng nổ. Tôi muốn em, tôi muốn có em. Nhưng đâu phải cứ muốn là được, chỉ vì lời hứa vẫn còn đó, vì tôi vẫn còn phụ thuộc, bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi chi bất cứ đồng nào từ số tích lũy nữa, tôi đã có quá nhiều ham muốn, và giờ là lúc tôi phải trả giá. Tôi sẽ không có được em.


Quả thật, mọi hi vọng đối với tôi dường như đã vụt tắt, có lẽ tôi sẽ phải quên em, nó giống như việc em từ bỏ tôi, nhân quả đây. Hàng ngày, tôi vẫn ngắm nhìn em, vẫn ở bên em, nhưng em lại là của mẹ tôi. Tôi đâu thể làm gì, em đâu phải của tôi. Và rồi một tia sáng lại rọi xuống, có người muốn tặng em. Tôi muốn em, tôi sẽ làm theo những hướng dẫn của họ để có em, tôi thầm cảm ơn họ, họ đã đem lại hi vọng cho tôi. Họ muốn tôi viết về em, họ cho tôi thời gian, và đặc biệt, họ nói “em phải thuộc về tôi” – một tên si tình đến mức sãn sàng làm theo lời những người hắn thậm chí không biết, tôi vẫn đang viết. Tôi tưởng tượng ra khung cảnh khi tôi có được em, ở bên em. Tôi gọi em là SLT100-05.


Có lẽ đọc đến đây (với tất cả sự tôn trọng, chân thành cám ơn các bạn đã quá kiên nhẫn đọc đến tận đây), hẳn các bạn cũng có thể đoán được vì sao tôi lại gọi em là SLT100-05. Nhưng tôi vẫn nên giải thích chứ, thứ nhất, 05 sẽ là một phiên bản kỉ niệm cho 5 năm trên chặng đường đồng hành cùng BlackBery của tôi, không dài, không ngắn, nhưng đủ. Thứ hai, 05 là vì nó không giống 4 phiên bản còn lại, đối với tôi, có lẽ chỉ đối với riêng tôi, sẽ là một phiên bản đặc biệt, phiên bản dành tặng riêng cho tôi. Thứ ba, dù có là phiên bản nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ gọi em là SLT100-05 vì tôi thích thế đấy, ai bắt được tôi gọi khác đi nào, lêu lêu. Vậy đó, tôi viết mỏi tay các bạn đọc mỏi mắt rồi, tôi dừng đây, à mà: "TÔI MUỐN Z10 SLT100-05".
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom