- Tham gia
- 10/2/14
- Bài viết
- 6,324
- Được thích
- 11,511
6497
#1
Đây là thằng Charles, trong công ty nó ngồi kế mình và cũng là một trong vài đứa mà mình chơi thân nhất công ty.
Tên đầy đủ của nó là Charles Henry Lison Đệ tam Đệ tứ gì đó. Ban đầu mình cứ tức cười khi dòm cái tên dài thòng cộng thêm vài số la mã đó, sau này mới biết sở dĩ nó có cái tên như vậy là vì gia đình nó có dây mơ rễ má gì đó với hoàng gia Bỉ. Nói nôm na nó là người thuộc hoàng gia, còn gần hay xa thì mình không hỏi.
Nó thì luôn giấu kỹ cái gốc hoàng thân quốc thích này, chơi thân mãi sau này mình mới biết là hồi ở Bỉ nó sống trong cái lâu đài, cái sân trước “nhà” nó chó chạy phải nghỉ vài chặng mới giáp vòng.
—
Nhưng đó không phải lý do mình viết riêng một bài về nó. Lý do là vì cái cuộc sống thú vị và tính cách đáng học hỏi của nó.
Nói về tính cách, nó là một trong những đứa có thái độ sống tích cực nhất mà mình từng được gặp. Mình cũng là người tích cực nhưng so với nó thì chỉ bằng cái móng tay. Vài ấn tượng mà mình vẫn nhớ về nó:
- Sáng nào cũng thấy nó tung tăng vô công ty, gặp ai cũng cười nói vui vẻ, rất ân cần.
- Nó luôn luôn nghĩ tích cực về mọi thứ, luôn luôn tươi cười và hòa nhã với bất kỳ ai.
- Nói chuyện với nó là một trong những cách nhanh nhất để cảm thấy cuộc đời tươi đẹp, nó luôn luôn nhìn ra mặt tích cực của mọi vấn đề dù trong bất kỳ trường hợp khó khăn nào, kể cả công việc và cuộc sống.
- Trong công việc thì khi đưa ra bất kỳ việc gì dù có liên quan đến nó hay không, nếu được xung phong nó đều xung phong nhận làm.
- Làm việc với nó luôn thoải mái tinh thần vì nó luôn hướng tới giải pháp (ngược với những người chỉ thích nói về vấn đề).
- Hồi công ty mình được một công ty lớn khác accquire lại, trong khi toàn bộ nhân viên đang còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nó đã lang thang sang bên trụ sở cty kia làm quen, rồi chỉ vài tuần sau số người bên công ty kia biết nó còn nhiều hơn biết CEO bên công ty mình (nó cũng chỉ là lính lác chứ không phải sếp sòng gì).
- Thậm chí nó hay xung phong đi mua đồ văn phòng phẩm cho anh em trong team ở cái cửa hàng Officeworks kế bên công ty, chả biết nó làm gì mà giờ bên đó đặt cho nó cái biệt danh là “happy man” luôn.
- Công việc của tụi mình là thường phải sang công ty khách hàng ngồi (đọc thêm ở đây), thường thì tụi mình chỉ quen với team mà mình làm việc. Còn với nó thì khách hàng nào đã qua tay nó thì đầu trên xóm dưới ai nhắc đến nó cũng khoái.
- Không dưới vài lần khi mình nói tên công ty mình đang làm, người đối diện lại hỏi: Ồ, mày làm ở đó chắc biết Charles mà hen? Thật là một đứa thú vị.
Đó là cách sống tích cực của nó, cuộc đời nó nghe cũng thú vị như phim. Đây là những thông tin chắp vá mà mình góp nhặt được từ những câu chuyện không đầu không cuối của nó trong suốt hơn 1 năm làm chung.
Như trên đã nói, nó sinh ra mang dòng dõi quý tộc, lớn lên trong một cái lâu đài bên Bỉ. Thế rồi một sáng đẹp trời nó quyết định xách ba lô ra khỏi nhà, trong túi mang theo $5000 rồi đi lang bạc khắp nơi.
Sang Canada nó đi theo tàu đánh cá tuốt lên bắc cực để kiếm tiền, đến Nam Mỹ nó đi hái trái cây thuê (một lần đang hái nho ngoài đồng thì nguyên tốp người hầu của tía nó kéo tới, thuyết phục suốt 2 ngày, nó nhất quyết không về), sang Nhật thì nó làm giáo viên dạy tiếng Anh, rồi nó lang thang xuống Đông Nam Á làm bartender ở Campuchia, nó còn tới cả Việt Nam để mướn xe máy đi từ Sài Gòn ra Sapa,…
Rồi chuyến hành trình lang bạc tưởng chừng không có điểm dừng của nó cuối cùng dừng lại ở Úc khi nó đặt chân đến châu lục này và fall in love với đất nước kangaroo này.
…
Đời nó bây giờ rất đơn giản, nó có một cái xe hơi cà tàng và một tấm ván lướt sóng trên mui, hết! Chả có tài sản gì khác phức tạp. Nó sống trong một túp lều thuộc thị trấn Lara (một thị trấn cách Melbourne khá xa). Hỏi nó tại sao mày ở xa vậy thì nó trả lời là để mỗi sáng nó được thức dậy lướt sóng rồi ăn sáng trước bãi biển, tối ngủ thấy giải ngân hà qua nóc nhà.
Dòm bề ngoài không mấy ai nghĩ nó là hoàng tộc hay quý tộc gì (thật ra thì trông giống dân vô gia cư hơn), luôn mặc áo thun, đeo cái ba lô cũ nhàu, chỉ có nụ cười trên môi là không bao giờ tắt.
Tuy vậy, sâu thẳm trong cái cách cư xử của nó vẫn là cái cốt cách gentlement mà có lẽ đã cố giấu cũng nhưng vẫn không hết được. Ví dụ cả đám đang đi ngoài đường, trời hơi có gió là ngay lập tức cởi áo và khoác lên cho cô bạn đồng nghiệp, vào bất kỳ chỗ nào thì luôn kéo ghế cho phụ nữ trong mọi trường hợp, và chưa bao giờ trễ hẹn quá 2 phút mà không báo trước,…
—
Còn nhớ có lần xỉn xỉn, nó nói với mình rằng lâu đài tuy có đủ tiện nghi nhưng nếu chỉ quanh năm sống trong đó như cô dì chú bác nhà nó thì cũng giống như cái nhà tù êm ái. Cuộc đời quá ngắn và thế giới quá rộng, phải đi để trải nghiệm, đừng ở trong bốn bức tường dù đó là những bức tường dát vàng của lâu đài.
Nghe cũng hay!
Nguồn: Hieu's Blog