Truyện không đọc lúc nửa đêm...

Tham gia
4/9/16
Bài viết
2,224
Được thích
808
23987 #1

Tôi dọn đến sống ở Sài Gòn từ năm 1975. Quê tôi ở Quãng Ngãi. Sau 12 năm xa quê lập nghiệp, tôi quyết định trở về quê thăm gia đình vào dịp nghỉ hè dài ngày.

4 giờ sáng.

Tôi xách chiếc ba lô nặng kình những hành lý đi bộ ra xa lộ bắt chuyến xe đò về Quãng Ngãi. Con đường xa lộ tờ mờ sáng nên vẫn còn nhá nhem và chưa có nguời qua lại. Mùa này đang là hạ nên âm thanh côn trùng kêu trong các bụi rậm là không thể thiếu, nhưng lại vang lên vào buổi đêm yên vắng không khỏi khiến cho nguời ta một cảm giác lạc lõng và sợ hãi mơ hồ nào đó. Tôi chờ rất lâu, tưởng chừng đang chìm đắm trong nỗi ân hận vì quá vội vàng không đợi sáng hẵng mới lên đường, thì một chiếc xe đò lù lù từ xa lăn bánh về phía tôi.

Tôi vội vã mừng rỡ giơ tay ra hiệu đón xe, và lạy chúa, tài xế xe đò không lờ tôi đi như những "nạn nhân" trong những cuộc bỏ khách đón xe vào buổi sớm. Tôi nâng ba lô lên và bước vào chiếc xe đò cũ kĩ, bác xế nhìn qua gương chiếu hậu bảo tôi lên mua vé. Tôi nhanh chóng làm theo. Khi quay lại chỗ ngồi mới bất giác phát hiện chiếc xe chỉ có tôi, một bà cụ đang nhai trầu, và một nguời phụ nữ đang bồng trẻ nhỏ. Bà cụ nhìn tôi chằm chằm, tôi gãi đầu khó hiểu :

- Có chuyện gì sao bà?

Bà cụ hơi ngạc nhiên, giọng ồm ồm đáp:

- Không có gì, cậu trai trẻ, cậu đón xe về quê à?

Tôi mở ba lô lấy mẩu bánh mì đang ăn dở ra được nửa chừng thì ngạc nhiên bởi câu nói của bà cụ:

- Sao bà biết ạ? Đúng rồi ạ, cháu về Quãng Ngãi thăm gia đình.

- Nhìn ba lô nặng kềnh thế này là biết thôi, cậu trẻ cũng gan góc nhỉ? Con đường về Quãng Ngãi rất vắng, nghe nhiều nguời đồn, ma cũng quấy, thường hiện ra giữa đường khiến nhiều xe đò gặp tai nạn lắm!

Tôi nghe vậy, lại vốn chưa từng gặp thứ quái quỷ gọi là ma, nên chẳng tin lắm, chỉ mỉm cuời đáp:

- Chắc đồn thổi cả thôi cụ ạ! Thời buổi gì rồi còn đem chuyện ma cỏ ra hù dọa. Chẳng qua là ba cái chiêu trò câu khách qua đường cả.

Bác tài xế nãy giờ vốn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng phản đối:

- Cậu thanh niên này chưa gặp bao giờ nên mới nói vậy, nếu phải đi đoạn đường này thường xuyên như tôi, cậu sẽ phải thay đổi cách nghĩ đấy!

- Ý bác là?

- Ồ, cái này nói ra ai chưa gặp sẽ nói tôi tuyên truyền mê tín. Chẳng biết phải hợp vía hay không, tôi gặp ma cũng không gọi là ít. Cũng may là đến giờ vẫn chưa bị gì nguy hiểm. Lúc trước tôi cũng như cậu thanh niên này, chúa ghét ai lôi "ma cỏ" ra hù dọa. Giờ có lẽ tôi tin trên đời này còn nhiều thứ khoa học chưa chứng minh được!

Bác xế rít một điếu thuốc cho ấm bụng, bắt đầu kể một loạt những câu chuyện kì dị xung quanh cái nghiệp tài xế xe đường dài mà hằng ngày bác phải làm. Những đêm mưa tầm tã phải đón khách qua đường, trời thì tối om, tầm nhìn mơ hồ, ngay cả nguời dũng cảm còn ớn lạnh nữa là.

Cuối cùng, bác kết luận một câu khiến cả 3 nguời có mặt trên chuyến xe đò lúc bấy giờ phải rùng mình vì lạnh sống lưng:

- Nhiều khi, làm tài xế xe đò ấy mà, cũng không biết chừng được khách mình đón lên xe là nguời hay ma.

Tôi xiết mạnh balo vào trong lòng, cảm thấy hơi ớn ớn với câu chuyện mà ông Bác này kể. Tuy nhiên, cơn mệt mỏi vì phải trải qua đoạn đường dài khiến tôi nhanh chóng gạt phắt đi và chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, cũng là lúc trời sáng hẳn. Xe đò đã rẽ đến khúc ngã 3 chợ, băng ngang qua lũy tre làng đang phát ra những âm thanh "xào xạc", tôi dụi dụi mắt, cuối cùng cũng đến nơi. Sau khi ngủ một giấc ngon lành không bị phá đám, cơn sợ hãi vô hình trước đó cũng không còn ảnh hưởng đến tâm trí nữa, tôi nhanh chóng nói tạm biệt ông Bác rồi kéo lê ba lô trên con đường về nhà tôi. Sau ngần ấy thời gian xa cách nơi này, mọi thứ có cái đỗi mới, có cái vẫn y như ngày đầu ra đi. Nhất là lối mòn đến nhà tôi, vẫn như cũ, không được lát đường mà chỉ có toàn là cát sỏi khó đi - khi đi bộ tạo ra những âm thanh vang lên duy nhất trong đêm thanh vắng...

Tôi vào nhà, đầu tiên là Bác hai ra chào đón nhiệt tình, khen tôi lớn lên đẹp trai giống bố, còn cặp mắt sáng trong ngày càng giống mẹ đến 9 phần. Tôi cũng chào hỏi thím Sáu, tặng 2 đứa con nhỏ của thím mấy gói bim bim, sau đó mọi nguời bảo tôi lên gác cất hành lý rồi xuống tắm rửa ăn bữa cơm trưa gia đình.

Mẹ tôi vẫn thương con như ngày nào, xới cho tôi bát cơm to đầy ụ thịt nạc, nghiêm khắc bắt tôi ăn hết vì trông tôi quá gầy. Tôi có chút xúc động. Xa quê lên Sài Gòn lập nghiệp khiến tôi nhung nhớ cái dư vị gia đình đến phát điên, nhiều hôm thèm bát canh rau nấu cua đồng mà không ai nấu. Tôi mời mọi người rồi cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm.

Sau một ngày mệt mỏi, trời cũng đã nhá nhem tối, tôi biết thế vì ánh đèn le lói duy nhất trên đường làng cũng đã lên đèn rọi thứ ánh sáng vàng yếu ớt xuống rặng cây um tùm ven đường. Tôi lên phòng, mẹ tôi bảo hôm nay tôi về mà không báo trước, nên nhà chưa kịp dọn phòng, vì vậy tôi được xếp ngủ ở căn phòng cuối cùng ở dãy A (nhà tôi có đất khá rộng, có hai dãy A và B, đặc biệt chỉ có dãy B có nhà xí, dãy A thì không), tôi gật đầu rồi dọn chăn gối xuống phòng đó ngủ.

Nửa đêm, không biết có phải do tôi đã ăn uống quá nhiều, hay do vì cái duyên gì đó mà tôi lại gặp phải một việc xui xẻo phiền phức: Tôi mắc vệ sinh. Tôi ôm cái bụng đang biểu tình liên hồi, chạy như bay đến dãy B. Lạy chúa, cuối cùng sau khi lạc 2 lần, tôi cũng tìm thấy nhà xí. Ai lại nghĩ nhà xí xây biệt lập ở phía sau Dãy B - một nơi mà phải cách ngôi nhà đến 40m? Với cái bụng đang âm ỉ khó chịu, tôi chẳng cần quan tâm cái khỉ khô gì về chuyện nhà xí không có đèn tối om như thế nào, dơ bẩn và lạy chúa, tôi thề nếu bạn là tôi hẵng sẽ nhịn tè vì cái âm thanh nước nhỏ giọt xuống chậu hứng nước khi bạn đang ở một mình trong nhà xí và đặc biệt sau nó là một cánh rừng lớn chưa được khai hoang.

Cũng may tôi đã giải quyết ỗn thỏa cái bụng, và đang trên đường tìm trở về phòng ngủ. Chợt, mắt tôi khựng lại ở chiếc bàn tròn đặt giữa sân...

Giờ này ai còn chưa ngủ, lại ra sân ngồi hút thuốc nhỉ? Tôi biết điều đó, dù ánh sáng không đủ, vì tôi ngửi thấy mùi. Chân vô thức tiến lại gần bóng lưng ấy, tôi cũng không biết tại sao tôi lại run rẩy. Cái cảm giác ỚN LẠNH SỐNG LƯNG quen thuộc giống như khi bác xế kể tôi nghe về những câu chuyện tâm linh kì bí... Khi bóng lưng tối đen ấy quay lại, tôi giật mình thót tim:

- Ôi ông nội!

- Minh đó hả? Giờ khuya khoắt còn ra đây là gì? Lại đây nào, ngồi xuống đi! - Bóng lưng ấy quay lại nhìn tôi, ánh sáng lập lòe từ thuốc lá khiến tôi nhìn ra mơ hồi đường nét của ông nội. Ông không khác lúc trung niên là mấy, nên tôi vẫn nhận ra.

- Dạ, cháu đau bụng ạ! Ông ơi khuya khoắt rồi sao ông không ngủ ạ? - Tôi ân cần hỏi han, nhưng cũng rất lễ phép chừng mực - vì ông nội tôi là nguời rất khó tính và chi tiết.

- Trời lạnh quá, lại còn ẩm ương, ông không ngủ được!

Tôi gật gù, nhưng trong lòng khó hiểu, trời mùa hạ sao lại lạnh nhỉ? Còn nữa, vừa nãy tôi ngủ trời có mưa à? Chẵng lẽ tôi ngủ say như chết đến mưa cũng không biết?

Nhưng nghĩ lại, ông nội lớn tuổi rồi, chắc trời như vậy thấy lạnh cũng không có gì lạ! Có khi lẫm cẫm tưởng mưa cũng nên!

Tôi nhanh chóng bỏ qua nghi hoặc, lại nhìn ông nội thở một làn khói trắng nhìn tôi mỉm cuời.

- Cháu xa quê chắc đã lâu rồi nhỉ? Có lẽ cũng hơn hai mấy năm... Chậc, thời gian trôi nhanh thật, thấm thoát con cháu lớn cả rồi..

Tôi nhìn lại thứ mà ông nội đang hút, hóa ra đó không phải là một điếu thuốc lá, mà là tẩu xì gà. Tôi hơi thắc mắc, thời buổi này còn nguời cầm tẩu xì gà sao? Tôi tưởng nguời ta đổi sang thuốc lá lâu lắm và ngưng sản xuất xì gà rồi?

Tôi đang định lên tiếng thắc mắc, nửa lại không dám sợ ông rầy, thì tiếng trầm ấm của ông nội từ trong đêm tối vọng lại, có lẽ do ảo giác hay buồn ngủ, tôi cảm thấy đây không khác gì âm thanh từ xa vọng tới :

- Ông thèm trái cây sau vườn quá, mai cu Minh hái cho ông ít quả mận nhé! Nếu không biết đường thì bảo mẹ cháu dắt đi.

- À, dạ vâng, để mai cháu bảo mẹ. Giờ cháu xin phép ngủ sớm ạ. Ông nội cũng đi nghỉ đi ạ!

- Ừ ừ, ngủ đi, ông hút chút rồi vào. - Ông nội mỉm cuời hiền từ rồi xua tay tạm biệt tôi.

Hôm sau, tôi kể lại với mẹ chuyện hôm qua, mẹ tôi đang nấu ăn thì ngạc nhiên hỏi lại tôi với giọng chắc nịch:

- Con mớ ngủ à? Hôm qua ông nội lên phòng ngủ từ sớm mà?!!! Mẹ còn không yên tâm, nửa đêm lên kiểm tra chăn mền cho ông, có thấy thay đổi gì đâu?!

Tôi vò đầu, không thễ hiểu nỗi chuyện quái quỷ này là thế nào:

- Con chắc chắn hôm qua đã nói chuyện với ông suốt đêm mà! Ông còn nói ông thèm mận vườn, bảo con hái!

Mẹ tôi dừng tay, nghi hoặc hỏi:

- Cây mận nào? Nhà mình trước đây thì có! Nhưng bỏ chăm bón lâu rồi!

Giờ thì đến lượt tôi cứng luỡi, tôi thề, tối qua mình rất tỉnh táo, tôi cũng không hề mộng mị gì cả! Nhưng dường như mẹ tôi nói thật...

- Để mẹ hỏi ông nội con xem!

Sau đó mẹ cùng tôi vào phòng khách gặp lúc ông nội đang uống trà:

- Bố, hôm qua bố bảo thằng Minh đi hái mận hả? Bố quên à, cây mận nhà mình làm gì còn?

Ông nội tôi rõ bực, gõ tay xuống bàn:

- Tôi đâu có lú đến vậy, hay thằng Minh nửa đêm mộng du rồi?

Tôi ngạc nhiên tột độ, đúng rồi, đêm qua ông nội rất khác thường, hiền từ và dễ chịu hơn mọi khi, giờ lại về như cũ rồi.

- Ơ, cháu đâu có mộng mị gì.. hôm qua rõ ràng ông nói sáng bảo mẹ dắt ra hái mận mà...

- Thôi được rồi! Giờ ra ngoài cây mận đó xem còn không là biết ngay! Tôi đã nói rồi, tôi biết cây mận làm gì còn mà hái với chả lượm?

Cuối cùng, cả nhà tôi dắt nhau ra vườn sau, xem cây mận ấy, thì kinh ngạc tột độ khi thấy gốc cây đã bị bứng khỏi đất, để lại lớp đất nhão cùng cái cây trơ trọi không có quả.

Khi bác Hai tôi lại gần xem xét thì rú lên với vẻ mặt hoảng hốt khi thấy một vài mẩu xương khô trắng hếu lấp ló sau lớp bùn đen nhão. Nhìn qua có thể thấy mẩu xương cũng không còn toàn vẹn, có lẽ cũng được mấy năm rồi...

Cả nhà tôi hoang mang tột độ, nhất là tôi, mặt cắt không còn một giọt máu... Tại sao lại có xương khô duới cây mận này? Và tại sao "nguời đêm qua" lại bảo tôi ra hái mận?

Lúc này, tiếng nói ồm ồm như nghẹn ngào vì xúc động của ông nội truyền tới, tôi cảm thấy ớn lạnh hơn bao giờ hết, mặc gì không có chút gió nào :

- Đây có lẽ là xương của ông cố- cha của ta. Hồi trẻ ông là lính chiến đấu...trúng đạn bị thương nặng, đó là một mùa đông lạnh lẽo, nghe đâu lết đến gần nhà mình định nhìn nguời thân gần cuối thì ông chết trên đường....Lúc đó nguời thân, có mẹ ta và ta, hết sức đau thương tìm kiếm di cốt nhưng không biết ở đâu, bao nhiêu năm rồi, thì ra là duới gốc cây ngoài sân sau này....

Tôi không biết tại sao thấy run rẩy, hình như tôi nhận ra điều gì đó đằng sau câu chuyện này, đặc biệt về kí ức hỗn độn đêm qua khi mà nhớ tới điếu xì gà lạc hậu của "ông nội", cả tính tình thay đỗi đến kinh ngạc, và cả khi ông nói câu nói kì lạ "Trời lạnh quá còn mưa phùn" ...

Đút kết toàn bộ, tôi hoảng hốt , giọng run run hỏi ông nội:

- Có phải ông cố có vết sẹo trên tay phải không ạ!?

Và tôi thấy ông nội nhìn mình với vẻ kinh ngạc lẩn nghi hoặc, đáng sợ hơn là ông thở dài và đáp:

- Đúng vậy, ông cố là lính nên sẹo trên tay là bình thường, và trái với ta, ông rất ôn hoà và dễ trò chuyện...

Tôi tái mét, vậy thì, nguời đêm qua tôi gặp và nói chuyện suốt đêm là...?

Sưu tầm
 

csx

New Member
Tham gia
13/2/17
Bài viết
35
Được thích
8
#3
nghe kể vẫn hay hơn là đọc nhỉ
 

darkgf

New Member
Tham gia
29/10/17
Bài viết
43
Được thích
10
#4
Không ghê lắm, theo mình thì người nào được gặp lại gia đình như vầy là rất may mắn đấy. Dĩ nhiên là chỉ với gia đình thôi nhé, còn nếu không thì ....:eek:ps::burn_joss_stick:
 
Tham gia
22/11/17
Bài viết
23
Được thích
0
#12

Tôi dọn đến sống ở Sài Gòn từ năm 1975. Quê tôi ở Quãng Ngãi. Sau 12 năm xa quê lập nghiệp, tôi quyết định trở về quê thăm gia đình vào dịp nghỉ hè dài ngày.

4 giờ sáng.

Tôi xách chiếc ba lô nặng kình những hành lý đi bộ ra xa lộ bắt chuyến xe đò về Quãng Ngãi. Con đường xa lộ tờ mờ sáng nên vẫn còn nhá nhem và chưa có nguời qua lại. Mùa này đang là hạ nên âm thanh côn trùng kêu trong các bụi rậm là không thể thiếu, nhưng lại vang lên vào buổi đêm yên vắng không khỏi khiến cho nguời ta một cảm giác lạc lõng và sợ hãi mơ hồ nào đó. Tôi chờ rất lâu, tưởng chừng đang chìm đắm trong nỗi ân hận vì quá vội vàng không đợi sáng hẵng mới lên đường, thì một chiếc xe đò lù lù từ xa lăn bánh về phía tôi.

Tôi vội vã mừng rỡ giơ tay ra hiệu đón xe, và lạy chúa, tài xế xe đò không lờ tôi đi như những "nạn nhân" trong những cuộc bỏ khách đón xe vào buổi sớm. Tôi nâng ba lô lên và bước vào chiếc xe đò cũ kĩ, bác xế nhìn qua gương chiếu hậu bảo tôi lên mua vé. Tôi nhanh chóng làm theo. Khi quay lại chỗ ngồi mới bất giác phát hiện chiếc xe chỉ có tôi, một bà cụ đang nhai trầu, và một nguời phụ nữ đang bồng trẻ nhỏ. Bà cụ nhìn tôi chằm chằm, tôi gãi đầu khó hiểu :

- Có chuyện gì sao bà?

Bà cụ hơi ngạc nhiên, giọng ồm ồm đáp:

- Không có gì, cậu trai trẻ, cậu đón xe về quê à?

Tôi mở ba lô lấy mẩu bánh mì đang ăn dở ra được nửa chừng thì ngạc nhiên bởi câu nói của bà cụ:

- Sao bà biết ạ? Đúng rồi ạ, cháu về Quãng Ngãi thăm gia đình.

- Nhìn ba lô nặng kềnh thế này là biết thôi, cậu trẻ cũng gan góc nhỉ? Con đường về Quãng Ngãi rất vắng, nghe nhiều nguời đồn, ma cũng quấy, thường hiện ra giữa đường khiến nhiều xe đò gặp tai nạn lắm!

Tôi nghe vậy, lại vốn chưa từng gặp thứ quái quỷ gọi là ma, nên chẳng tin lắm, chỉ mỉm cuời đáp:

- Chắc đồn thổi cả thôi cụ ạ! Thời buổi gì rồi còn đem chuyện ma cỏ ra hù dọa. Chẳng qua là ba cái chiêu trò câu khách qua đường cả.

Bác tài xế nãy giờ vốn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng phản đối:

- Cậu thanh niên này chưa gặp bao giờ nên mới nói vậy, nếu phải đi đoạn đường này thường xuyên như tôi, cậu sẽ phải thay đổi cách nghĩ đấy!

- Ý bác là?

- Ồ, cái này nói ra ai chưa gặp sẽ nói tôi tuyên truyền mê tín. Chẳng biết phải hợp vía hay không, tôi gặp ma cũng không gọi là ít. Cũng may là đến giờ vẫn chưa bị gì nguy hiểm. Lúc trước tôi cũng như cậu thanh niên này, chúa ghét ai lôi "ma cỏ" ra hù dọa. Giờ có lẽ tôi tin trên đời này còn nhiều thứ khoa học chưa chứng minh được!

Bác xế rít một điếu thuốc cho ấm bụng, bắt đầu kể một loạt những câu chuyện kì dị xung quanh cái nghiệp tài xế xe đường dài mà hằng ngày bác phải làm. Những đêm mưa tầm tã phải đón khách qua đường, trời thì tối om, tầm nhìn mơ hồ, ngay cả nguời dũng cảm còn ớn lạnh nữa là.

Cuối cùng, bác kết luận một câu khiến cả 3 nguời có mặt trên chuyến xe đò lúc bấy giờ phải rùng mình vì lạnh sống lưng:

- Nhiều khi, làm tài xế xe đò ấy mà, cũng không biết chừng được khách mình đón lên xe là nguời hay ma.

Tôi xiết mạnh balo vào trong lòng, cảm thấy hơi ớn ớn với câu chuyện mà ông Bác này kể. Tuy nhiên, cơn mệt mỏi vì phải trải qua đoạn đường dài khiến tôi nhanh chóng gạt phắt đi và chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, cũng là lúc trời sáng hẳn. Xe đò đã rẽ đến khúc ngã 3 chợ, băng ngang qua lũy tre làng đang phát ra những âm thanh "xào xạc", tôi dụi dụi mắt, cuối cùng cũng đến nơi. Sau khi ngủ một giấc ngon lành không bị phá đám, cơn sợ hãi vô hình trước đó cũng không còn ảnh hưởng đến tâm trí nữa, tôi nhanh chóng nói tạm biệt ông Bác rồi kéo lê ba lô trên con đường về nhà tôi. Sau ngần ấy thời gian xa cách nơi này, mọi thứ có cái đỗi mới, có cái vẫn y như ngày đầu ra đi. Nhất là lối mòn đến nhà tôi, vẫn như cũ, không được lát đường mà chỉ có toàn là cát sỏi khó đi - khi đi bộ tạo ra những âm thanh vang lên duy nhất trong đêm thanh vắng...

Tôi vào nhà, đầu tiên là Bác hai ra chào đón nhiệt tình, khen tôi lớn lên đẹp trai giống bố, còn cặp mắt sáng trong ngày càng giống mẹ đến 9 phần. Tôi cũng chào hỏi thím Sáu, tặng 2 đứa con nhỏ của thím mấy gói bim bim, sau đó mọi nguời bảo tôi lên gác cất hành lý rồi xuống tắm rửa ăn bữa cơm trưa gia đình.

Mẹ tôi vẫn thương con như ngày nào, xới cho tôi bát cơm to đầy ụ thịt nạc, nghiêm khắc bắt tôi ăn hết vì trông tôi quá gầy. Tôi có chút xúc động. Xa quê lên Sài Gòn lập nghiệp khiến tôi nhung nhớ cái dư vị gia đình đến phát điên, nhiều hôm thèm bát canh rau nấu cua đồng mà không ai nấu. Tôi mời mọi người rồi cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm.

Sau một ngày mệt mỏi, trời cũng đã nhá nhem tối, tôi biết thế vì ánh đèn le lói duy nhất trên đường làng cũng đã lên đèn rọi thứ ánh sáng vàng yếu ớt xuống rặng cây um tùm ven đường. Tôi lên phòng, mẹ tôi bảo hôm nay tôi về mà không báo trước, nên nhà chưa kịp dọn phòng, vì vậy tôi được xếp ngủ ở căn phòng cuối cùng ở dãy A (nhà tôi có đất khá rộng, có hai dãy A và B, đặc biệt chỉ có dãy B có nhà xí, dãy A thì không), tôi gật đầu rồi dọn chăn gối xuống phòng đó ngủ.

Nửa đêm, không biết có phải do tôi đã ăn uống quá nhiều, hay do vì cái duyên gì đó mà tôi lại gặp phải một việc xui xẻo phiền phức: Tôi mắc vệ sinh. Tôi ôm cái bụng đang biểu tình liên hồi, chạy như bay đến dãy B. Lạy chúa, cuối cùng sau khi lạc 2 lần, tôi cũng tìm thấy nhà xí. Ai lại nghĩ nhà xí xây biệt lập ở phía sau Dãy B - một nơi mà phải cách ngôi nhà đến 40m? Với cái bụng đang âm ỉ khó chịu, tôi chẳng cần quan tâm cái khỉ khô gì về chuyện nhà xí không có đèn tối om như thế nào, dơ bẩn và lạy chúa, tôi thề nếu bạn là tôi hẵng sẽ nhịn tè vì cái âm thanh nước nhỏ giọt xuống chậu hứng nước khi bạn đang ở một mình trong nhà xí và đặc biệt sau nó là một cánh rừng lớn chưa được khai hoang.

Cũng may tôi đã giải quyết ỗn thỏa cái bụng, và đang trên đường tìm trở về phòng ngủ. Chợt, mắt tôi khựng lại ở chiếc bàn tròn đặt giữa sân...

Giờ này ai còn chưa ngủ, lại ra sân ngồi hút thuốc nhỉ? Tôi biết điều đó, dù ánh sáng không đủ, vì tôi ngửi thấy mùi. Chân vô thức tiến lại gần bóng lưng ấy, tôi cũng không biết tại sao tôi lại run rẩy. Cái cảm giác ỚN LẠNH SỐNG LƯNG quen thuộc giống như khi bác xế kể tôi nghe về những câu chuyện tâm linh kì bí... Khi bóng lưng tối đen ấy quay lại, tôi giật mình thót tim:

- Ôi ông nội!

- Minh đó hả? Giờ khuya khoắt còn ra đây là gì? Lại đây nào, ngồi xuống đi! - Bóng lưng ấy quay lại nhìn tôi, ánh sáng lập lòe từ thuốc lá khiến tôi nhìn ra mơ hồi đường nét của ông nội. Ông không khác lúc trung niên là mấy, nên tôi vẫn nhận ra.

- Dạ, cháu đau bụng ạ! Ông ơi khuya khoắt rồi sao ông không ngủ ạ? - Tôi ân cần hỏi han, nhưng cũng rất lễ phép chừng mực - vì ông nội tôi là nguời rất khó tính và chi tiết.

- Trời lạnh quá, lại còn ẩm ương, ông không ngủ được!

Tôi gật gù, nhưng trong lòng khó hiểu, trời mùa hạ sao lại lạnh nhỉ? Còn nữa, vừa nãy tôi ngủ trời có mưa à? Chẵng lẽ tôi ngủ say như chết đến mưa cũng không biết?

Nhưng nghĩ lại, ông nội lớn tuổi rồi, chắc trời như vậy thấy lạnh cũng không có gì lạ! Có khi lẫm cẫm tưởng mưa cũng nên!

Tôi nhanh chóng bỏ qua nghi hoặc, lại nhìn ông nội thở một làn khói trắng nhìn tôi mỉm cuời.

- Cháu xa quê chắc đã lâu rồi nhỉ? Có lẽ cũng hơn hai mấy năm... Chậc, thời gian trôi nhanh thật, thấm thoát con cháu lớn cả rồi..

Tôi nhìn lại thứ mà ông nội đang hút, hóa ra đó không phải là một điếu thuốc lá, mà là tẩu xì gà. Tôi hơi thắc mắc, thời buổi này còn nguời cầm tẩu xì gà sao? Tôi tưởng nguời ta đổi sang thuốc lá lâu lắm và ngưng sản xuất xì gà rồi?

Tôi đang định lên tiếng thắc mắc, nửa lại không dám sợ ông rầy, thì tiếng trầm ấm của ông nội từ trong đêm tối vọng lại, có lẽ do ảo giác hay buồn ngủ, tôi cảm thấy đây không khác gì âm thanh từ xa vọng tới :

- Ông thèm trái cây sau vườn quá, mai cu Minh hái cho ông ít quả mận nhé! Nếu không biết đường thì bảo mẹ cháu dắt đi.

- À, dạ vâng, để mai cháu bảo mẹ. Giờ cháu xin phép ngủ sớm ạ. Ông nội cũng đi nghỉ đi ạ!

- Ừ ừ, ngủ đi, ông hút chút rồi vào. - Ông nội mỉm cuời hiền từ rồi xua tay tạm biệt tôi.

Hôm sau, tôi kể lại với mẹ chuyện hôm qua, mẹ tôi đang nấu ăn thì ngạc nhiên hỏi lại tôi với giọng chắc nịch:

- Con mớ ngủ à? Hôm qua ông nội lên phòng ngủ từ sớm mà?!!! Mẹ còn không yên tâm, nửa đêm lên kiểm tra chăn mền cho ông, có thấy thay đổi gì đâu?!

Tôi vò đầu, không thễ hiểu nỗi chuyện quái quỷ này là thế nào:

- Con chắc chắn hôm qua đã nói chuyện với ông suốt đêm mà! Ông còn nói ông thèm mận vườn, bảo con hái!

Mẹ tôi dừng tay, nghi hoặc hỏi:

- Cây mận nào? Nhà mình trước đây thì có! Nhưng bỏ chăm bón lâu rồi!

Giờ thì đến lượt tôi cứng luỡi, tôi thề, tối qua mình rất tỉnh táo, tôi cũng không hề mộng mị gì cả! Nhưng dường như mẹ tôi nói thật...

- Để mẹ hỏi ông nội con xem!

Sau đó mẹ cùng tôi vào phòng khách gặp lúc ông nội đang uống trà:

- Bố, hôm qua bố bảo thằng Minh đi hái mận hả? Bố quên à, cây mận nhà mình làm gì còn?

Ông nội tôi rõ bực, gõ tay xuống bàn:

- Tôi đâu có lú đến vậy, hay thằng Minh nửa đêm mộng du rồi?

Tôi ngạc nhiên tột độ, đúng rồi, đêm qua ông nội rất khác thường, hiền từ và dễ chịu hơn mọi khi, giờ lại về như cũ rồi.

- Ơ, cháu đâu có mộng mị gì.. hôm qua rõ ràng ông nói sáng bảo mẹ dắt ra hái mận mà...

- Thôi được rồi! Giờ ra ngoài cây mận đó xem còn không là biết ngay! Tôi đã nói rồi, tôi biết cây mận làm gì còn mà hái với chả lượm?

Cuối cùng, cả nhà tôi dắt nhau ra vườn sau, xem cây mận ấy, thì kinh ngạc tột độ khi thấy gốc cây đã bị bứng khỏi đất, để lại lớp đất nhão cùng cái cây trơ trọi không có quả.

Khi bác Hai tôi lại gần xem xét thì rú lên với vẻ mặt hoảng hốt khi thấy một vài mẩu xương khô trắng hếu lấp ló sau lớp bùn đen nhão. Nhìn qua có thể thấy mẩu xương cũng không còn toàn vẹn, có lẽ cũng được mấy năm rồi...

Cả nhà tôi hoang mang tột độ, nhất là tôi, mặt cắt không còn một giọt máu... Tại sao lại có xương khô duới cây mận này? Và tại sao "nguời đêm qua" lại bảo tôi ra hái mận?

Lúc này, tiếng nói ồm ồm như nghẹn ngào vì xúc động của ông nội truyền tới, tôi cảm thấy ớn lạnh hơn bao giờ hết, mặc gì không có chút gió nào :

- Đây có lẽ là xương của ông cố- cha của ta. Hồi trẻ ông là lính chiến đấu...trúng đạn bị thương nặng, đó là một mùa đông lạnh lẽo, nghe đâu lết đến gần nhà mình định nhìn nguời thân gần cuối thì ông chết trên đường....Lúc đó nguời thân, có mẹ ta và ta, hết sức đau thương tìm kiếm di cốt nhưng không biết ở đâu, bao nhiêu năm rồi, thì ra là duới gốc cây ngoài sân sau này....

Tôi không biết tại sao thấy run rẩy, hình như tôi nhận ra điều gì đó đằng sau câu chuyện này, đặc biệt về kí ức hỗn độn đêm qua khi mà nhớ tới điếu xì gà lạc hậu của "ông nội", cả tính tình thay đỗi đến kinh ngạc, và cả khi ông nói câu nói kì lạ "Trời lạnh quá còn mưa phùn" ...

Đút kết toàn bộ, tôi hoảng hốt , giọng run run hỏi ông nội:

- Có phải ông cố có vết sẹo trên tay phải không ạ!?

Và tôi thấy ông nội nhìn mình với vẻ kinh ngạc lẩn nghi hoặc, đáng sợ hơn là ông thở dài và đáp:

- Đúng vậy, ông cố là lính nên sẹo trên tay là bình thường, và trái với ta, ông rất ôn hoà và dễ trò chuyện...

Tôi tái mét, vậy thì, nguời đêm qua tôi gặp và nói chuyện suốt đêm là...?

Sưu tầm
truyện hay
 

anhlucky2

New Member
Tham gia
16/7/16
Bài viết
16
Được thích
7
#17
Đọc thấy bình thường, từ nhỏ đã không biết sợ ma rồi . chỉ người yếu bóng vía mới gặp
 

SportHN

New Member
Tham gia
27/2/18
Bài viết
10
Được thích
4
#18
bài này phải cho bác ngạn đọc mới chuẩn này :D
 

Theo dõi Youtube

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom