Tuổi xuân mình, tưởng mãi vẫn tươi xanh…

Phi Vũ

New Member
Tham gia
6/3/14
Bài viết
57
Được thích
64
1562 #1
“Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh…”​




Cùng đi qua biết bao cung đường, đã ngồi bên nhau trên bao nhiêu đỉnh núi, cánh rừng.
Hai mươi tuổi, môi em hồng bởi bụi đỏ Tây Nguyên, má em rám nắng vùng duyên hải, tóc em thơm nhờ sương gió cao nguyên. Còn anh, anh đo đời mình bằng những rong chơi.
Tuổi đôi mươi của anh và em tưởng chừng như dài bất tận trên những nẻo đường Đất Nước.

Cũng có những ngày anh miệt mài thâu đêm suốt sáng, coding bên cái gạt tàn đầy và căn phòng mù khói thuốc. Em đến mang theo nụ cười buổi sáng tươi trong đầy thơ dại, một tấm lưng trần ngọc ngà cũng quá đủ phút bình yên…

Anh bệnh, nước mắt em lưng tròng. Anh đau, em thút thít khóc. Anh nói yêu em bằng nửa trái tim, em rơm rớm nước mắt đòi hai phần ba… Trên ngả đường lang bạt, anh buồn ngủ, em ngồi sau đọc thơ, kể truyện cười, chỉ trỏ đủ thứ làm anh tỉnh ngủ.

Ngày 8 tháng 3, 20 tháng 10… Em không cần quà, em chẳng đòi đi chơi, em mua hoa đưa cho anh.
“-Người mẹ nào cũng sẽ hạnh phúc khi con trai tặng hoa đó Heo ngốc!”
Gần 50 năm sống cuộc đời lam lũ đời, lần đầu tiên mẹ được tặng hoa! Trước đây mẹ nói “hoa không ăn được đâu con”. Nhưng mẹ đã khóc, khi cầm bó hoa ấy trên tay... Qua bao thăng trầm, lúc ấy anh cũng biết rớt nước mắt!


Giờ đây em không còn nữa. Em đã ra đi về miền đất lạnh. Em đã mang theo cả một khung trời vàng nắng, của lá me bay, của mưa mùa hạ… Em đã bỏ lại những mùa hoa dã quỳ vàng rực một góc trời...
Riêng anh vẫn lầm lũi bước, qua những đồi thông sương sớm, biển chiều nhạt nắng, cánh đồng cỏ rì rào gió thổi. Nhưng anh không còn thấy gì, ngoài nụ cười tươi trong và tấm lưng trần đã ám ảnh anh suốt những nẻo đường rong rủi.





“Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư...”​




.
 

Phi Vũ

New Member
Tham gia
6/3/14
Bài viết
57
Được thích
64
#2
Lúc viết nhiều xúc cảm quá nên hình như văn phong có nhiều chất "ngôn tình".

Nhưng tất cả đều là chuyện có thật, cảm xúc thật.

Và đương nhiên, nụ cười ấy cũng có thật!


 
Last edited by a moderator:

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom