Vợ À, Ly Hôn Gì Nữa! Chương 1:

Tham gia
15/10/22
Bài viết
3
Được thích
0
235 #1
Vào lúc nửa đêm, tại khách sạn Thịnh Hoa. Bạch Niệm Tịch đứng trước cửa phòng số 3302, đầu ngón tay run lên bần bật vì lo lắng. Cô không biết người đàn ông trong phòng là ai, mặt mũi anh ta xấu xí hay có sở thích đặc biệt nào.Vì cô sẽ dành những điều quý giá của mình cho anh ta.
Vì em trai cô bị ngã cầu thang nên não bị tổn thương nặng và bất tỉnh, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật. Cha dượng của cô, Bạch Chiến Thành không muốn hai cô con gái ruột của mình phải mất đi sự trong trắng vì vậy ông đã gửi cô đến để đổi lấy tiền cứu em trai mình.
Cô sợ hãi và miễn cưỡng. Nhưng em trai là người thân duy nhất của cô trên đời này.
Cô từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, đôi mắt của cô rất kiên định. Không chần chừ nữa, cô giơ tay gõ cửa, cánh cửa được khép nhẹ chỉ cần một cái chạm nhẹ đã mở ra. Trong phòng tối om, không nhìn thấy gì,cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha bên ánh trăng mờ ảo.
"Làm ngay đi." Cô chỉ muốn kết thúc tất cả càng sớm càng tốt.
Cô tiến về phía trước, cô cởi bỏ quần áo của mình, chỉ để lại hàng phòng ngự cuối cùng đứng trước mặt hắn. Anh ta không phản ứng gì cả. Bạch Niệm Tịch cảm thấy kỳ quái, tiến sát lại gần gọi nhẹ người trước mặt. Lúc này mới nhận ra rằng hắn ta có vẻ không thoải mái. Môi anh hơi hé mở và hơi thở khó khăn. Giống như con cá trong sa mạc thiếu nước, nó đang đứng trước bờ vực của sự chết ngạt. Trên bàn cà phê, một chai thuốc được đổ ra, một vài viên thuốc màu trắng rớt ra ngoài. Cô cầm lọ thuốc lên xem, nhịp tim đập nhanh hơn một chút.
Là thuốc ngủ!
Chẳng lẽ anh ta uống thuốc tự sát?
“Anh gì ơi! Anh ơi!" Bạch Niệm Tịch gọi nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không đáp lại. Không kịp suy nghĩ, cô nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi và thắt lưng của anh, đồng thời hô hấp nhân tạo cho anh. Cô đã từng làm tình nguyện viên trong bệnh viện trước đây, học cách sơ cứu và các kỹ năng của cô khá thuần thục.
“Tỉnh lại, tỉnh lại!”
“Tôi chỉ muốn lấy tiền cứu em trai, không muốn kiện chung thân! Đừng hại tôi như thế chứ!" Hai tay cô đè mạnh vào ngực anh. Anh có body đẹp, với cơ bắp săn chắc, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, không có miếng mỡ nào. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ đỏ mặt và thót tim khi nhìn thấy nó. Nhưng Bạch Niệm Tịch không hề quan tâm về cơ thể này. Một con người hèn nhát, thậm chí không dám đối mặt với cuộc sống, phải chọn cách tự tử, trong lòng cô tỏ vẻ coi thường.
Sau nhiều lần hô hấp nhân tạo, người đàn ông lắc đầu vì đau đớn và cuối cùng cũng tỉnh dậy. Bạch Niệm Tịch thở phào nhẹ nhõm sau đó lấy một hơi thật sâu,ngay khi cô chuẩn bị hô hấp một lần nữa thì cô đột nhiên đụng phải đôi con ngươi đen vô cùng lạnh lùng. Cô hét lên vì sốc và đứng bật dậy.
“A… anh… anh tỉnh lại rồi!”
Cô chỉ quỳ xuống ngồi trên người anh để hô hấp nhân tạo cho tiện. Lúc này cô ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy eo lưng đang chống lại một vật thể to lớn. Khi cô nhận ra đó là gì, má cô lập tức đỏ lên, cô vội vàng định trèo xuống khỏi người anh ta, cổ tay mảnh khảnh của cô đột nhiên siết chặt lại, cô bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm chặt.
“Cô làm gì tôi vậy?” Giọng của người đàn ông khàn khàn,lộ rõ vẻ lạnh lùng, khiến người khác sợ hãi.
"Tôi là..." Bạch Niệm Tịch vội giải thích rằng cô đang giúp anh hô hấp.
Nhưng anh ta dường như không tin, chậm rãi ngồi dậy, một đôi con ngươi lạnh lẽo, sâu như vực sâu cố định giữ chặt lấy cô, như muốn nuốt sống cô.
Anh ta lại phát bệnh gì nữa!"
Anh đã có thể đi vào giấc ngủ nhờ uống thuốc ngủ quá liều, nhưng anh vẫn bị những cơn ác mộng cuốn vào. Anh cảm thấy mình bị rơi xuống vực sâu không đáy và không lối thoát, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn hơn, một con rắn quỷ trèo lên người anh, miệng của nó đầy máu tươi khiến anh bất ngờ tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy, anh thấy một người phụ nữ chỉ mặc đồ lót, đang quỳ trên người anh, làm loại chuyện này. Còn cúc áo và thắt lưng của anh đã được cởi ra, nếu anh tỉnh dậy sau vài giây có phải hay không đã bị người phụ nữ này cướp....
"Cô là ai?" Anh ta lạnh lùng hỏi.
"Anh ... anh quên? Anh bắt tôi đến đây!" Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng người đàn ông mạnh đến mức cô không thể rút cánh tay ra được. Đôi mắt của Diệp Lương Châu tỏ ra chút giận dữ.
"Tôi thừa nhận rằng hành động của tôi có thể làm gián đoạn kế hoạch của anh ...... nhưng còn sống, phải không?"
"Có chuyện gì phiền lòng à? Nếu anh sống, mọi thứ đều có thể. Nếu anh chết, thực sự không còn gì."
Sau đó, Bạch Niệm Tích lại nói.
"Còn giao dịch giữa chúng ta, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn về nó một lần nữa."
"Tôi đã cứu anh, và tôi là vị cứu tinh của anh! Ít nhất thì anh cũng phải báo đáp tôi, phải không?" Cô muốn tranh thủ thời cơ để kiếm tiền cứu em trai mình mà không cần cống hiến lần đầu tiên của mình. Rốt cuộc, không có cô gái nào sẵn sàng đánh giá rõ ràng cái giá của lần đầu tiên quý giá của mình. Anh ta đột nhiên ghé sát vào cô, hơi thở lạnh lẽo phả vào gò má trắng nõn của cô.
"Đổi lại cái gì? Ngủ cùng cô sao?"
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, giống như một con dã thú đang ngủ yên trong bóng tối, Bạch Niệm Tịch sợ hãi vội vàng ngả người ra sau và rút ra khỏi người anh.
“Tôi… tôi không…” Bạch Niệm Tịch ửng hồng hai má, “Nghỉ, anh ngủ một mình đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi, dừng lại mấy chữ cuối cùng.
Lưng cô lại đè lên thứ đó! Và cơ thể anh ta tiếp tục ép xuống. Tư thế cô gắp như một cuốn sách thật sự làm cho cô rất đau đớn. Hơn nữa, điều này mơ hồ quá! Bạch Niệm Tịch sắp khóc.
“Này anh… chúng ta hãy nói chuyện trong một tư thế khác… được không?” Cô nói với một khuôn mặt cay đắng, đôi mắt sáng rực, rất cảm động. Đôi mắt của anh nhìn vào chiếc cổ mảnh mai của cô. Trên xương quai xanh thanh tú của cô có một nốt ruồi tròn và mịn. Đôi mắt anh bỗng trở nên nhòe đi và mất tập trung, sự lạnh lùng trong mắt cũng dần tan biến.
“Tố Tố?” Anh thì thào.
“Ai?” Bạch Niệm Tịch không nghe rõ. Đầu ngón tay lạnh có vết chai mỏng của anh nhẹ nhàng chạm nhẹ vào nốt ruồi trên xương quai xanh của Bạch Niệm Tịch.
“Có phải em không?” Anh thì thầm.
“Cái gì?” Bạch Niệm Tịch sắp không nhịn được nữa, lưng bị vật đó làm cho đau. Ngay khi cô định đẩy anh ra và thoát ra, cánh tay dài như sắt của anh đã ôm lấy chiếc eo thon của cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống không chút báo trước.
"Cuối cùng cũng tìm thấy em ..."
"Ưm ..."
Đau!
Bạch Niệm Tịch đau đến mức nước mắt chảy ra, cô nắm chặt chăn bông dưới thân để không cho mình phát ra tiếng động.
Trời hừng sáng, đêm đau thương cuối cùng cũng kết thúc.
Thừa dịp anh ta đang ngủ say, kéo theo cơ thể đau đớn và yếu ớt, cô mặc quần áo và rời đi một cách lặng lẽ. Diệp Lương Châu đã lâu không ngủ say như vậy.
Sáng sớm thức dậy, cô gái bên cạnh đã rời đi. Anh bàng hoàng, không biết mọi thứ đêm qua có phải là mơ không. Khi mắt chạm vào ga trải giường màu trắng có một màu đỏ chói, lúc đó mới biết mọi thứ là thật. Anh dùng tay xoa xoa vầng huyệt thái dương, ký ức về đêm hôm qua xen lẫn mờ mịt. Chỉ nhớ làn da của cô ấy rất trắng, trong sáng như pha lê, tinh xảo dưới ánh trăng, người ta không khỏi muốn nhéo nhéo. Anh chợt nhận ra cô ấy có một nốt ruồi trên xương quai xanh. Anh vội vàng gọi điện cho trợ lý Thành Thế và yêu cầu anh ta lấy lại đoạn video giám sát từ tầng 33 đêm qua.Thật bất ngờ, camera đêm qua ở tầng này đã bị che đậy một cách ác ý, mọi thứ trống rỗng.
“Tìm cô ấy, tôi muốn tìm cô ấy!” Diệp Lương Châu siết chặt nắm tay, ánh mắt nghiêm nghị. Anh linh cảm cô gái đêm qua chính là Tố Tố. Cô gái mà anh đã tìm kiếm suốt mười lăm năm.
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom