Yêu và được yêu!

Hoàng Oanh

New Member
Tham gia
10/2/14
Bài viết
1,125
Được thích
2,447
2629 #1
Xin lỗi, em thích tiền nhưng không có nghĩa là em bán rẻ con tim mình vì tiền. Chẳng có ai trên đời này chê tiền cả chỉ là mê nhưng không thể hiện ra giống em thôi. Em chẳng sai gì cả, em cũng chẳng vì giàu có mà đi quen một người.Tất cả mọi lý do không lẽ chỉ vì người em yêu trót nhiều tiền sao?

***

Đâu ai nói tình cảm của một người con gái dành cho một người đàn ông nhiều tiền mang tiếng "đại gia" là không phải thật. Nếu em nói tình cảm em dành cho anh là thật liệu anh có tin không? Hai chúng ta chỉ là một mối quan hệ mập mờ không rõ tên. Lúc cần lúc không.

Nhiều lúc em tự hỏi chúng ta đến với nhau vì cái gì? Tiền, tình, hay sex. Em không rõ nữa. Nhưng có một điều em chắc chắn rõ đó là em yêu anh - người đã làm chồng người khác và là cha của hai đứa nhỏ - cũng không phải con em.

Chắc rằng tất cả mọi người sẽ đều chửi vào mặt em, sỉ vả vào mặt em là loại con gái không biết xấu hổ đi phá hoại gia đình người khác. Rằng vợ anh và các con của anh sẽ chửi em là hồ ly tinh. Rằng ba mẹ em chắc sẽ phải ngất lên ngất xuống vì xấu hổ nếu mọi thứ bị đổ vỡ phải không anh?

Em tin lúc đó anh sẽ dứt khoát quay về bên vợ hiền, con ngoan của anh và chẳng thèm thương xót một con đàn bà từng ân ái với anh bao đêm. Em sẽ phải một mình đối mặt với đạo đức xã hội, với cái nhìn của người đời vì em trót yêu người có gia đình. Anh hỏi em có hối hận không ư? Em không hề hối hận. Vì nhờ có anh em mới biết được cảm giác được yêu là như thế nào điều mà người đàn ông em từng dành trọn con tim và mọi thứ không làm được.

Em yêu anh không phải vì tiền của anh mà vì anh là chính anh. Anh hiểu không?

Xin anh nếu yêu vợ như vậy thì đừng bao giờ phản bội cô ấy dù là về thể xác cũng không được. Phụ nữ chúng em ích kỷ lắm anh à. Không bao giờ chấp nhận san sẻ người đàn ông của mình cho bất cứ ai. Tất cả mọi thứ thân xác, trái tim tụi em đều muốn là của riêng tụi em mà thôi.



***
Cô hút thuốc, phả một hơi khói trắng xóa về phía người đàn ông đang quay lưng lại với cô và mặc quần áo. Họ mới vừa ân ái xong. Một chuyện đáng lý rất thiêng liêng với nhiều người nhưng với họ lại là một việc vô cùng ghê tởm. Bởi anh ngoại tình còn cô là tình nhân. Bởi anh có gia đình còn cô là một kẻ
phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
- Anh phải đi ngay sao?
Cô hỏi sau khi rít hơi thứ hai, đôi mắt đẹp nhắm lại, lim dim. Có vẻ như cô
đang say thuốc hoặc có thể là say tình.
- Ừ. Anh phải đi đón vợ. Hôm nay cô ấy và con anh từ dưới quê lên.
Cô đứng lên đi về phía anh. Chiếc áo sơ mi của nam rộng lớn cũng không thể che hết đôi chân dài quyến rũ và bộ ngực đầy đặn nhấp nhô sau mỗi bước đi của cô. Ôm lấy anh từ đằng sau, cô thổi khí vào tai anh khiến cơ thể anh cứng lại. Cô thì thầm.
- Không thể ở lại với em đêm nay sao? Em muốn anh.
Anh kéo bàn tay cô đang làm loạn trên người xuống. Quay lại hôn lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Cô ôm lấy anh và đáp trả cũng cuồng nhiệt không kém. Đúng lúc cô nghĩ anh sẽ bế bổng cô lên và cả hai sẽ lại cùng cháy một lần nữa thì anh buông cô ra, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng và nói.
- Thôi nào cưng. Anh phải đi bây giờ. Ngoan, mai anh sẽ chuyển tiền vào tài
khoản cho em.
- Anh đi thật sao.
- Ừ. Anh trễ giờ rồi. Ngủ ngon nhé cưng. Thấy anh cầm áo khoác và rời đi cô kéo anh lại vịn đầu anh xuống và hôn thêm một lần nữa. Thật sự cô rất muốn anh. Muốn bao nhiêu cũng không đủ vì thời gian của cô chẳng còn nhiều nữa.
- Thôi anh phải đi rồi không đùa nữa. Anh sẽ cáu đấy. Em tắm rồi ngủ đi.
- Vâng.
Cô trả lời tựa như một chú mèo ngoan, đáng yêu khiến người khác vui lòng.
- Tạm thời có thể anh sẽ không đến đây nữa.
- Sao vậy? Anh không đến trong bao lâu?
Cô hốt hoảng hỏi, ánh mắt lo lắng và tim cô thắt lại đau nhói.
- Anh phải hoàn thành vai một người chồng tốt vì anh rất yêu vợ anh. Em hiểu mà.
- Vâng.

Anh nói anh yêu vợ anh. Nực cười. Yêu mà còn lén lút ngoại tình sau lưng cô ta sao? Yêu. Anh có biết lời nói của anh khiến tim em đau cỡ nào không? Anh là vô tình hay cố ý mà nói ra từ đó trước mặt em vậy? Anh nói đi.

Anh nói không đến đúng là không đến thật. Anh cũng tuyệt tình thật. Cô cười nhếch môi mỉa mai nhìn bản thân trong gương, lẩm bẩm.
- Vậy mà cô lại yêu người đàn ông tuyệt tình thế đó.
Đúng vậy. Cô lựa chọn yêu anh vì lý do gì cô cũng không rõ nữa. Có thể là anh xuất hiện vào lúc cô cần một cánh tay nhất mà anh lại là người đưa tay ra. Cũng có thể do cô và anh có duyên nhưng lại không phận. Cái nghiệt duyên phải gặp nhau, yêu nhau và làm đau khổ nhau nhưng mà muốn tránh lại tránh không được.
Cô có thể ngốc ngếch nhưng cô không ngu. Cô biết yêu anh là sai nhưng cô chỉ là vay mượn chút yêu thương để sưởi ấm một tâm hồn héo hắt. Rồi chỉ một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ trả lại hết những yêu thương đi vay đó.

Phải rồi cô còn rất ít thời gian.

Vậy thì tội gì cô phải ngồi đây gặm nhấm cô đơn một mình. Cô muốn say- say trong men rượu hay men tình ái. Gì cũng được hết. Vì cô có còn gì để phải lưu luyến nữa đâu. Thay đồ, trang điểm cô hài lòng với vẻ ngoài hoàn hảo của mình.
Một tấm mặt nạ khá lớn che giấu được con người thật của cô. Con người mà cô đã cố gắng giấu kín từ nhiều năm nay.

Đến bar nhảy múa, hát hò, uống rượu và cô lại say mèm. Cảm giác một mình khiến cô cô đơn và trống trải đến khó chịu. Cô gọi điện cho một người - người mà rất yêu cô nhưng cô lại không hề yêu. Mặc dù thế cô vẫn cho phép anh ta yêu cô ( có vẻ như điều đó cô muốn cấm cũng không được), cho phép anh ta ngủ với cô. Và tối nay, cô cần anh ta.

***

Sáng sớm tỉnh dậy, mọi cảm giác quen thuộc ập đến khiến cô nhận ra tối qua mình lại say. Cô rất hay uống say vào bất cứ lúc nào tâm trạng không tốt. Bác sĩ nói cô không được uống rượu nữa nhưng nếu không uống cô biết giải sầu bằng gì đây.

Theo thói quen cô nhìn sang bên trái mình và phát hiện ra một người đàn ông "lạ" không phải anh đang ôm mình. À quên, anh ta là người đàn ông yêu cô. Phải yêu cô bằng cả trái tim như lời anh ta nói. Nói là việc của anh ta và tin
hay không lại là việc của cô.


Nhìn kỹ thì anh ta cũng là một người đàn ông khá điển trai. Cũng chẳng thua kém người cô yêu là mấy. Về cả tiền bạc, địa vị và quyền lực. Nhưng cô lại không yêu nổi anh ta được. Phải chăng do anh ta quá tốt nên cô không muốn hủy hoại cuộc sống vốn dĩ đang êm đềm của anh ta. Bất giác cô đưa tay lên vuốt ve từng đường nét của khuôn mặt.

Anh ta nhíu mày mở mắt nhìn cô, miệng mỉm cười nhẹ và đưa tay ôm cô vào lòng. Tiếp đó anh ta nói bằng chất giọng khàn khàn mới ngủ dậy vào tai cô.
- Sao em dậy sớm vậy? Ngủ thêm chút nữa đi.
Cô để mặc cho anh ta ôm mình, vuốt ve lưng cô. Cô nhắm mắt và tưởng tượng ra người đang ôm cô là anh và bàn tay anh đang vuốt ve lưng cô. Cô thì thầm.
- Em không ngủ được vì em sợ.
- Em sao thế?
Anh hỏi giọng hơi lo lắng. Có lẽ khi yêu ai đó thật lòng chỉ cần đối phương xảy ra một chút chuyện dù là nhỏ xíu thì chúng ta vẫn lo lắng trong lòng. Anh cũng vậy vì anh yêu cô xuất phát từ con tim - điều mà cô sẽ chẳng bao
giờ hiểu hoặc muốn hiểu.
- Em sợ mình sẽ giống như bong bóng xà phòng mỏng manh và dễ tan vỡ. Em sợ mình sẽ bị gió cuốn đi ra xa khỏi vùng đất bình yên đến một nơi xa lạ, lạnh lẽo và cô độc. Em sợ có khi nào trên thế gian này sẽ chẳng còn ai
nuối tiếc cho em. Nhớ đến em. Em sợ mình phải một mình. Em sợ.
- Ngốc, dù cả thế giới này không ai cần em thì anh vẫn sẽ yêu em, ở bên cạnh em và luôn luôn cần em.
- Cám ơn anh.
Cô mỉm cười nhẹ nhưng nước mắt lại rơi. Giá như người cô yêu nói với cô những lời như thế thì tốt biết mấy. Giá như cô chỉ cần một ngày anh ở bên cô với danh nghĩa là người yêu. Thì dù có sống trong bóng tối với một tình yêu không bao giờ được công khai thì cô vẫn chấp nhận. Chấp nhận làm một người phụ nữ âm thầm ở bên cạnh anh những lúc anh cần và không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Không cần địa vị, không cần danh phận cũng chẳng cần một lời hứa hẹn. Cô chỉ cần được ở bên anh như vậy là đủ nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi vì anh yêu vợ chứ không yêu cô. Anh chỉ cần thân xác cô chứ
anh không cần trái tim và tình yêu của cô. Vì cô sẽ chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì. Vì sẽ chẳng có gì ảnh hưởng đến hạnh phúc vợ chồng anh nếu mọi chuyện bị phát hiện thì cô là người sẽ phải ra đi.

***

Một tháng trôi qua thật nhanh với nhiều người nhưng lại là chuỗi ngày mệt mỏi với cô. Cô không cô đơn vì luôn có một người yêu cô ở bên cạnh cô nhưng trái tim cô thì chết dần theo từng ngày. Cô rất nhớ anh nhưng lại không dám gọi điện cho anh vì sợ sẽ làm phiền cuộc sống gia đình anh. Lần gần nhất cô gọi cho anh cũng chỉ kịp nói một câu trước khi anh tắt máy.
- Em nhớ anh.
Chua xót nhưng cô không khóc. Khóc làm sao được khi nước mắt chẳng còn và mọi thứ cứ diễn đi diễn lại quá nhiều đến nỗi cảm xúc con tim nó cũng bị chai lì. Không còn cảm giác gì nữa ngoài sự lạnh lẽo đến từ trong sâu thẳm tâm hồn.

Hôm nay anh gọi điện và nói là sẽ đến. Cô cứ mỉm cười suốt. Mới ba giờ cô đã đi siêu thị mua đồ về làm cơm tối. Anh nói anh rất thích ăn cơm cô nấu vì vợ anh không biết nấu ăn, đa phần là do người giúp việc nấu không thì ăn ngoài khiến anh rất khó ăn.

Nhìn mâm cơm đầy đủ trên bàn, một cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người cô. Cô giống như những người vợ hiền ngồi chờ chồng đi làm về bên mâm cơm chiều. Đơn giản nhưng lại là cả một mơ ước đối với người như cô. Chải lại mái tóc đen dài óng ả, thay một chiếc váy khác màu trắng tinh khôi vì anh nói anh thích màu trắng, thoa thêm chút son, cô hài lòng với vẻ ngoài của mình.

Anh đến, cô mở của và đón chào anh bằng nụ cười ngọt ngào. Còn anh chẳng kịp nói năng gì vừa bước vào đã ôm ghì lấy cô và hôn tới tấp. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn mặc kệ anh. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần cô có cô đều có thể cho anh. Anh ôm lấy cô và đặt lên sô pha, tay anh nhanh chóng kéo chiếc váy trắng của cô lên trên, lồng qua tay và cổ cô ném ra ngoài. Anh vẫn hôn cô từ trán, xuống mắt, mũi rồi đến môi. Hôn thật sâu. Cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Có vẻ như anh vừa đi tiếp khách về. Anh vẫn mãnh liệt và cháy bỏng như thế lại khiến cơ thể cô nóng đến phát điên. Một tháng không gặp cô cũng rất nhớ anh. Cô ôm lấy anh và đáp trả lại sự nhiệt tình đó. Khi đôi mắt lướt qua vai anh nhìn về phía mâm cơm trong bếp lòng cô nhói đau. Anh chẳng bao giờ cho cô cảm giác mà cô muốn. Anh chỉ bá đạo đòi hỏi tất cả những cảm giác anh muốn mà thôi. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên khóe mắt cô. Trái tim cô chết lặng.


Nửa đêm cô tỉnh dậy thì anh đã đi rồi. Cô thẫn thờ nhìn quanh căn phòng, nơi mà mới vài tiếng trước thôi anh còn ở đó mà giờ đây cảnh còn, người đã đi rồi. Cô lết thân mình mệt mỏi vào phòng tắm. Thói quen rồi, cô phải tắm thì mới ngủ được. Xong xuôi cô ra ngoài thay ga trải giường mới nhưng chiếc gối anh nằm thì cô vẫn giữ lại. Ôm lấy nó vì nó có mùi hương của anh dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa.

Hôm nay cô phải cùng với anh trưởng phòng tham gia bữa tiệc của đối tác. Bữa tiệc sinh nhật bà xã của giám đốc bên đó. Cô chẳng buồn về nhà thay đồ mà mặc nguyên bộ đồ công sở, trang điểm thêm và buông xõa tóc, chỉ vậy thôi. Với cô đẹp thêm để làm gì.

Tới nơi cô sững sờ nhìn vào đôi vợ chồng đang tươi cười đón khách. Hóa ra hôm nay là sinh nhật vợ anh thảo nào anh nói hôm nay anh không đến với cô được. Cảm giác uất nghẹn nó trào lên tận cổ họng nhưng cô vẫn phải nuốt xuống. Cô nhớ hôm sinh nhật cô anh cũng chỉ gửi cho cô một tấm thẻ ngân hàng để cô muốn mua gì thì mua còn anh thì không xuất hiện. Và đêm đó cô lại say, say trong sự đau khổ và tan nát của con tim. Làm tình nhân mà không được người đàn ông đó yêu thì bao giờ nhận lại cũng chỉ là sự hờ hững đến đau đón mà thôi. Vậy mà giờ đây anh cười hạnh phúc bên vợ anh cùng cô ấy đón sinh nhật. Thật hạnh phúc nhưng cũng thật chướng mắt.
- Em sao thế?
Thấy cô ngẩn người anh trưởng phòng quan tâm hỏi. Cô giật mình tỉnh lại cười nhẹ lắc đầu ý nói không có gì. Sau đó cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng và đi vào.

Đứng trước mặt anh cô tươi cười chào hỏi dù nụ cười có phần gượng gạo và gương mặt hơi tái nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm được lúc này. Còn anh, không một chút sững sờ anh đóng vai người dưng rất đạt cứ như thể cô chẳng qua là một người xa lạ anh chưa bao giờ gặp. Anh tươi cười nhìn lướt qua cô rồi bắt tay với trưởng phòng và niềm nở mời hai người bọn cô vào. Bàn tay anh vẫn không rời vòng eo vợ và cô có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt anh. Đúng là anh rất yêu vợ.

Vợ anh rất đẹp, đúng chất một người phụ nữ hiện đại. Dù không thân hình chuẩn như cô nhưng cô ấy lại có được điều mà cô luôn ao ước. Một mái ấm hạnh phúc với người mình yêu và những đứa con ngoan. Lòng cô chua xót. Cô có cảm giác mắt sắp nhòe. Không được? Cô không được khóc. Cô không cho phép mình yếu đuối, nhất là lúc này.

Đúng lúc cô đang chới với nhất cô lại gặp anh ta - người đàn ông yêu cô ở ngay bữa tiệc ngộp thở này. Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, sau đó mỉm cười bước tới phía bên cô. Ánh mắt anh ta chưa bao giờ rời khỏi cô và cô biết anh ta sẽ là người cứu giúp cô khỏi tình cảnh này. Cô cần lắm một người lúc này.
- Em cũng tới đây? Vậy sao không nói anh tới đón.
Anh ta hỏi han cô ân cần trong khi bàn tay thì nhanh chóng lấy đi ly rượu trong tay cô và thay vào đó là ly nước trái cây.
- Em đi với sếp.
Cô nhàn nhạt trả lời, miệng cười yếu ớt. Cô ghét cái vị ngọt của nước trái cây. Quá ngọt, quá giả dối nhưng lúc này cô lại cần một vị ngọt giả dối như thế. Có bản thân cô mớ hiểu cô sắp không chịu được nữa rồi. Đôi vợ chồng kia, những đứa bé, niềm hạnh phúc chói lóa khiến cô không thở nổi. Cô muốn biến khỏi đây ngay lập tức.
- Em không nên uống nhiều rượu...
- Đưa em ra khỏi đây được không? Em hơi mệt.
- Em mệt sao? Em đi được không? Có cần anh dìu không?
- Không cần. Em tự đi được.
- Để anh đi lấy xe.
- Ừ.

Nửa đêm rồi mà cô vẫn không ngủ được. Hình ảnh anh và vợ con anh cứ ám ảnh trong cô mãi. Họ hạnh phúc như thế còn cô thì sao? Cô hạnh phúc không?

Ánh đèn ngủ mờ ảo càng khiến cho hình ảnh cô trở nên mông lung, yếu ớt và dễ dàng tan biến lạ thường. Cô thẫn thờ nhìn vào màn đêm tối tăm. Cô cảm thấy mình đang lạc vào một cái hầm u tối và sâu hun hút không có lối ra cũng chẳng có ánh sáng. Cô cứ đi, đi mãi nhưng lại có cảm giác cô chỉ đi loanh quanh nó theo vòng tròn mãi mà không thoát ra được. Nó giống như mê cung vậy. Ngoẵn ngèo và lạnh lẽo.

Cô phải làm sao đây?

Đã đến lúc cô trả yêu thương về đúng với vị trí của nó rồi sao?

Cô có dũng cảm làm vậy không?

Cô nhìn bóng lưng người yêu cô cặm cụi nấu đồ ăn sáng cho mình và sống mũi cay cay. Cô cũng đã mơ giấc mơ này rất nhiều lần nhưng đáng tiếc nhân vật nam chính lại không phải anh ta. Chẳng biết cô nghĩ gì nữa. Cô tiến đến và ôm anh ta từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn và vững trãi khiến cô có cảm giác an toàn. Cô hít hà mùi thức ăn và nói giọng nghẹn ngào.
- Có ai nói anh sẽ là một người chồng tốt chưa nhỉ?
- Chưa. Em là người đầu tiên.
Anh ta vui vẻ trả lời, một tay cẫm muỗng đảo đồ ăn, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt, thật ấm áp.
- Nếu em muốn đi xa liệu anh có đi cùng em không?
Cô đột nhiên hỏi. Anh ta tắt bếp và quay lại đối mặt với cô. Gương mặt anh nghiêm túc nhìn cô và hỏi.
- Em muốn đi đâu?
- Đi đâu cũng được miễn là không phải nơi này.
- Chỉ cần em muốn anh có thể đưa em đi bất cứ nơi nào.
Cô xúc động ôm chặt lấy anh ta và nói mà mắt nhòe nước.
- Cám ơn anh.
Anh ôm lại cô vừa vỗ về vừa hỏi.
- Em tính khi nào đi?
- Tuần sau được không?
- Được.

***

Cô ôm ghì lấy anh, hai cơ thể quấn quýt dây dưa không ngừng. Anh lại đến bên cô sau ngày sinh nhật vợ anh hai ngày. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi anh nữa. Anh yêu vợ như vậy tại sao lại ngoại tình?

Tối nay anh rất cuồng nhiệt và cả cô và anh như lạc vào một thế giới thần tiên, mê đắm. Anh như nắng hạn gặp mưa rào. Cô tự hỏi không lẽ anh và vợ đang giận nhau hay sao?


Nhưng càng lúc cô càng không thể nào theo anh được. Anh quá mạnh mẽ nhưng cô cũng không phản đối anh vì cô biết cô chẳng còn bên anh vào ngày mai nữa. Sau khi thỏa mãn xong anh cắn cắn tai cô và hỏi giọng nhàn nhạt không rõ là tức giận hay không.
- Người đàn ông hôm bữa là ai?
- Anh nói ai?
- Giám đốc Long, em quen anh ta?
- À...chỉ là một người bạn quen qua công việc thôi. Mà sao anh?
- Không có gì. Ngủ đi.
- Vâng.

Cô tỉnh dậy và cô biết anh đã đi rồi. Đồ đạc cô đã chuẩn bị sẵn nhưng cô vẫn cứ thần thờ nhìn quanh không muốn đi. Ở tại nơi này, căn nhà này cô và anh đã cùng có những kỷ niệm dù không đẹp lắm nhưng đối với cô cũng hạnh phúc biết bao. Cô phải đi rồi. Phải trả anh lại với vợ con anh thôi. Cô sẽ phải buông tay về lại bầu trời cô độc cô từng tồn tại. Nơi cô đã từng rất sợ mỗi khi nghĩ tới nhưng lúc này cô lại thấy tâm hồn thanh thản lạ thường. Có lẽ cô sẽ đi đâu đó một vài tháng cho khuây khỏa, sau đó cô sẽ dùng tất cả thời gian còn lại ít ỏi của mình bên ba mẹ. Họ đã khổ vì cô quá nhiều rồi.

Yêu thương ơi xin trả ngươi về với nơi bắt đầu.

Hạnh phúc ơi xin hãy ở lại nơi đây và hãy luôn bên cạnh người cô yêu nhé.

Em đi dây, anh phải hạnh phúc nhé. Đừng phản bội cô ấy nữa. Cô ấy là một cô gái tốt. Nêu yêu vợ anh hãy học cách chung thủy đi anh nhé.

Tạm biệt anh.

- Em sẽ không hối hận chứ? Anh ta hỏi cô khi cả hai cùng ngoái lại nhìn về phía sau đến lặng người trước cửa máy bay. Cô hít một hơi thật sâu và trả lời.
- Sẽ không.
Lời nói của cô rất nhẹ, nhẹ như tiếng thì thầm yêu thương gửi trong gió.Cô không hiểu cô đang nói cho anh hay cho chính bản thân cô nghe nữa. Phải rồi cô sẽ không hối hận. Không bao giờ hối hận. Vì có muốn cô cũng không thể hối hận. Vì yêu thương đó cô chỉ đi mượn mà thôi. Phải, chỉ mượn mà thôi.


***
- Em chưa bao giờ cầu xin anh điều gì nhưng đây là lần duy nhất và là lần cuối cùng em cầu xin anh. Xin anh hãy giữ đứa bé lại và chăm sóc nó dùm em. Ở thế giới bên kia em sẽ rất biết ơn anh. Được không?
Nước mắt lăn dài trên má, cô nắm tay người đàn ông đã đi cùng cô suốt ba tháng qua. Cô không ngờ mình lại có thai. Và đó lại là con anh - người đàn
ông cô yêu. Dùng cả cuộc đời để yêu.
- Nhưng giữ nó em sẽ chết.
Anh ta lo lắng nhìn cô, gương mặt mệt mỏi và mắt thâm cuồng vì nhiều ngày không ngủ. Anh đã chăm sóc cô suốt bao nhiêu ngày qua. Anh có biết cô không đáng để được anh yêu thương như vậy.
- Em rồi cũng sẽ chết thôi. Đó là sự thật.
- Nhưng...
- Húa với em đi anh. Em sẽ cố gắng gắng gượng sống vì đứa bé này kể cả khi em chỉ thở bằng oxi và sống như người thực vật. Vì với em đứa bé này là tất cả. Hứa với em được không anh.

Cô ôm lấy anh ta cầu xin trong nước mắt. Anh ta ôm chặt cô và nói trong khó nhọc.
- Anh hứa.
Cô cảm nhận được một cái gì đó nóng hổi thấm vào vai mình. Anh ta khóc sao. Đừng khóc. Xin anh đừng khóc vì một người như cô. Xin anh.................................

Ngày một thiên thần bé nhỏ ra đời là ngày cô lên thiên đường. Cô ra đi khi vừa được nhìn thấy gương mặt đứa con bé bỏng của mình. Cô mỉm cười hạnh phúc. Cả đời cô chưa lúc nào cô cảm thấy biết ơn ông trời như lúc này. Cám ơn ông đã giúp cô đưa một thiên thần xinh đẹp đến với thế giới này.

Anh à, nếu có kiếp sau chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé. Vì em muốn dành cả kiếp sau ở bên người mà yêu em thôi. Em nợ anh ấy. Nợ cả một đời không trả hết. Và hình như tới cuối đời em mới phát hiện mình cũng yêu anh ấy. Chỉ là em biết em không có tương lai nên em không thể hủy hoại cuộc đời anh ấy. Em muốn anh ấy mãi mãi tốt như trước chứ không tiều tụy như bây giờ.

Và anh à, chắc có lẽ sau này anh ấy sẽ biết đứa bé đó là con của anh ấy. Xin lỗi anh em chỉ muốn tặng anh ấy một món quà thay cho lòng biết ơn mà thôi. Đừng giận em nhé vì kiếp này em chỉ yêu anh mà thôi.....................

Bờ biển sóng vỗ rì rào, gió thổi lồng lộng. Hoàng hôn trải dài nhuộm đỏ mặt nước. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau trong im lặng. Cả hai cùng nhìn về phía trước. Gió cứ thổi vào mặt người hiu hắt và ảm đạm. Ngày này một năm trước là ngày cô ra đi.

Tiếng đứa trẻ nằm ngủ say trong lòng người đàn ông mặc áo vest đen khóc thét lên xóa tan bầu không khí u buồn này. Người đàn ông đó vừa dỗ dành đứa bé vừa nói.
- Cô ấy thà chết vẫn giữ đứa bé này vì cô ấy yêu anh.
Người đàn ông bên cạnh thở dài.
- Tôi biết cô ấy yêu tôi nhưng có lẽ tôi đã quá ích kỷ mới khiến cô ấy ra đi.
- Không phải. Cô ấy ra đi là vì anh và gia đình anh. Cô ấy không muốn phá
hoại hạnh phúc của ai cả. Cô ấy nói yêu thương đó cô ấy chỉ mượn tạm vợ
anh thôi đến lúc cô ấy phải trả cô ấy sẽ ra đi.
- Anh yêu cô ấy?
- Đúng. Tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim và mãi mãi dù cô ấy không yêu tôi.
- Tôi hiểu. Tôi nợ cô ấy rất nhiều.

"Em ở nơi đó phải hạnh phúc nhé!"
Tiếng lòng của hai người đàn ông được thả trôi trên sóng biển, mong rằng gió và sóng sẽ đưa nó về tới cõi vĩnh hằng, nơi cô đang mỉm cười hạnh phúc.

Rì rào...rì rào...lời hát ngọt ngào...bản tình ca tình yêu nhẹ tựa lồng vào trong tiếng sóng. Cô đang ở nơi đó và gửi lời hát hạnh phúc đến những người cô yêu...
 
Last edited by a moderator:

thehuynhonline

New Member
Tham gia
22/4/17
Bài viết
40
Được thích
0
#2
cuộc sống sẽ khô khan khi ko được yêu, hãy yêu nhiêt tính nhé
 

nhục cầu

New Member
Tham gia
2/2/17
Bài viết
45
Được thích
7
#6
Tại sao phải làm người thứ 3 nhỉ, yêu quan trong thế ư
 
Tham gia
30/4/17
Bài viết
222
Được thích
24
#7
Tiền với tình nó đi liền với nhau :v
 

Mon 98

New Member
Tham gia
8/4/17
Bài viết
15
Được thích
2
#8
=.= biết ng ta có gia đình thì thôi chứ.
 

hth22

New Member
Tham gia
8/4/17
Bài viết
177
Được thích
23
#10
yêu là yêu là yêu thế thôi , yêu là cho hết đi mà không hối tiếc
 

ngocnhi011

New Member
Tham gia
17/5/17
Bài viết
35
Được thích
21
#15
truyện dài quá lưu về tối đọc lại :byebye:
 

Theo dõi Youtube

Thành viên online

Không có thành viên trực tuyến lúc này

Quảng Cáo

Quảng Cáo

Có thể bạn quan tâm

Top Bottom